.+CrosS+. World: ...nhật ký mèo ba chân...

Wandering in the world of 3-foot Cat!

Let the epic continue…
Let the legend become never-ending…
Let the history be as it really be…
Let the people go forward…

Hiển thị các bài đăng có nhãn ...nhật ký mèo ba chân.... Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn ...nhật ký mèo ba chân.... Hiển thị tất cả bài đăng

Thức cùng thảm họa Nhật Bản

Thứ Bảy, 12 tháng 3, 2011

14h46 chiều qua theo giờ Nhật Bản (12h46 ở Việt Nam), động đất 8.9 richter xảy ra ở gần quận Miyagi Nhật Bản, cách thủ đô Tokyo 382km. 

Ở cái thời điểm mà những tin tức đầu tiên về trận động đất lan tràn trên internet, tôi đã chẳng mảy may quan tâm vì vẫn cứ đinh ninh rằng trước nay Nhật Bản quá quen thuộc với động đất. Có chăng, đây chỉ là một lần "lớn hơn" thường lệ chút đỉnh. Bản thân còn ngờ ngợ rằng có thể đây là câu chuyện xảy ra cách đây mấy hôm rồi vì thường tôi khá lười đọc tin tức. (ngay kể cả chuyện mấy thằng tung của tập dợt gì đó ở Hoàng Sa Trường Sa tôi cũng còn chưa biết đến cho đến hôm nay).

Với cái tâm thế ấy, cùng với nghĩa vụ trực nhật nhà tuần này, tôi quay ra chuyện bếp núc và chống đỡ với 1 đứa trong nhà đang sắp phát khùng vì chuyện tình cảm. Trong lúc nấu cơm cái rèm cửa sổ chẳng hiểu sao bị lở tường rơi xuống. Cả lũ còn quay ra trêu nhau là động đất Nhật Bản ảnh hưởng đến Việt Nam đó. 9h xong xuôi dọn dẹp, máy tính vẫn đang down torrent một cục nặng bư thành ra load web không nổi. Thiếu ngủ, tôi mò lên giường thiếp đi tạm 2 tiếng đồng hồ.

Mãi đến 11h đêm tỉnh dậy, lúc đó tôi mới bắt đầu đọc và tìm kiếm thông tin về trận động đất và sóng thần ở đảo quốc Mặt trời. Thái độ bàng quan như mọi khi của tôi với các hiện tượng, trào lưu xã hội bị mất dần đi khi tôi ghé qua facebook của Sarah Soon và thấy cô ấy cập nhật liên tục tin tức về các thần tượng của mình. Đến lúc đó, tôi bắt đầu lo cho các zai của mình mà đầu tiên là Inoue Joe. Lạy chúa, tim tôi thực sự đã như ngừng đập và gần như phát khóc khi theo dõi các tin tường thuật thảm họa cùng những footage hiện trường của người trong cuộc, khi tôi nghĩ đến rằng Joe của tôi có thể bị làm sao. Nếu thật Joe-kun mà thế nào đó vì chuyện lần này thì chắc tôi bị đả kích lớn lắm. May sao, sacred của tôi vẫn an toàn. 

Kế đó, tôi bắt đầu hành trình săn tin tức về các bé zai khác, cùng theo đó là choáng váng vì sức phá hủy quá khủng khiếp của thiên tai lần này, vượt xa những gì tôi có thể tưởng tượng: nước ngập lênh láng khắp nơi, đổ vỡ, nứt đường, sập cầu, bốc cháy nhà máy hạt nhân. Một số zai của tôi đến h vẫn chưa có tin tức, trong đó quê hương của bé Hongo Kanata lại chính là Miyagi, Sendai. Tôi đến giờ vẫn lo phát sốt và chẳng có nổi tâm trạng để viết bài về "GANTZ: Perfect Answer" có bé xuất hiện (như đã dự tính là từ tối qua).

Tôi đã đọc, đã share, đã vote, đã resend rất nhiều tin tức về trận động đất. Tôi thậm chí không thể chấp nhận được chuyện Kênh 14 vẫn cứ vui vẻ bỉnh thản trong những tin tức giải trí rất thông thường nên dù là 5-6h sáng chưa hề đi ngủ, vẫn cố gắng tổng hợp nhanh một bài viết về cư dân mạng chấn động ra sao vì thảm họa lần này. Bài viết đầu tiên trên Kênh 14 và thành hit trang chủ ngày hôm nay là do tôi viết, không thật sự tốt vì khi đó tâm trạng tôi bấn loạn và mệt mỏi vì thiếu ngủ.

Lần đầu tiên trong đời tôi biết cái cảm giác kinh hoàng thật sự trước cái chết của người khác, của những người hoàn toàn xa lạ. Tôi đã từng kì thị Nhật Bản bao nhiêu bây giờ quay lại xót thương cho mảnh đất nhỏ chịu nhiều tang thương đó bây nhiêu. Nói ra thì có vẻ tàn nhẫn khi tôi cảm thấy tiếc một nền công nghiệp giải trí đang đồ sộ bỗng dưng phải đình lại hết. Giữa cái lúc sinh mạng con người mới là thứ quan trọng này nói vậy thật ác tâm. Nhưng chẳng phải nếu mong ước giải trí Nhật Bản trở lại được như xưa thì có nghĩa là đất nước ấy đã hồi sinh sau cái chết đấy sao?

Tôi thực sự ngưỡng mộ những con người nhỏ bé nơi đây. Mặc dù trong đời họ cũng chưa bao giờ phải trải qua trận động đất, sóng thần và cơn sốc dữ dội đến vậy, người Nhật vẫn rất bình tĩnh và ngay lập tức bắt tay vào thu dọn hậu quả thiên tai. Những bức ảnh này đây khiến tôi rùng mình ớn lạnh vì cơn bạo tàn của thiên nhiên (mà đúng hơn thì do chính sự tàn phá của con người đã khiến mẹ thiên nhiên phải nổi giận). Tuy nhiên, tấm ảnh dưới đây trên trang facebook Pray for Japan mới thật là thứ khiến tôi cảm động vì tình người khắp nhân gian.


All the world are praying for you, Nippon! Gambatte kudasai!

Tôi có một mong muốn là bị bỏ rơi

Thứ Hai, 21 tháng 2, 2011

Tôi khó hiểu.
Tôi sống trong cái thế giới chỉ có một mình tôi quẫy đạp dường như không ai có thể xen vào nổi.
Nhưng,
bất chấp điều đó,
tôi vẫn muốn trân trọng một điều gì đó, một ai đó. Một người có thể chia sẻ thế giới của tôi.
Thôi nói quách ra là tôi muốn yêu và được yêu đi. Nói giảm nói tránh mắc mệt.
Tôi không cần một người yêu cặp kè như thiên hạ vẫn đầy rẫy.
Tôi chỉ cần một người chấp nhận bản thân tôi. Tất cả bản thân tôi.
Nhưng,

Tôi đủ thông minh để hiểu cái đời này làm khỉ gì có thằng người nào yêu thương được kẻ khác như bản thân mình.
Thế nên tôi không đòi hỏi.
Thế nên tôi mong muốn bị bỏ rơi.
Bởi vì tôi căm ghét được ai đó nắm tay và đưa tôi đi
Nhưng rồi để mặc tôi giữa "middle of nowhere"
Xong rồi nhả vào mặt tôi cái câu "ai cũng có tương lai phải do mình quyết định, phải tự mình, phải tự mình, phải tự mình..."
ĐỦ RỒI!

Tôi biết đó là vấn đề của tôi.
Tôi biết tôi phải giải quyết nó
hoặc đơn giản là vứt cha nó đó không thèm quan tâm.
Ờ, thế nào thì đó cũng là của tôi chứ không phải của họ.
Thế mà thiên hạ cứ khoái làm kẻ đạo đức dỏm khoái can thiệp vô chuyện người khác. Xong. Không có cách nào giải quyết được thì trả lại nó nguyên trạng.
Chả phải.
Đúng hơn là nó tồi tàn và rách nát hơn với niềm tin bị tổn thương sâu sắc.

Ồ.
Mà tôi chả nghĩ là mình có cái gọi là dũng khí để mà tin tưởng.
Hơn cả, tôi không hiểu bằng cách nào một người bình thường lại có thể (chỉ đơn giản là) hứng thú với một đứa không ra gì như tôi.
Không cần biện hộ. Nguyên chuyện thiếu coi trọng bản thân, nếu không nói là khinh tởm chính mình, đã quá đủ để mang ném sọt rác rồi.


Tôi xin lỗi những người tôi yêu quý.
Tôi biết các bạn lo cho tôi.
Nhưng tôi thực sự đã không còn biết tin tưởng là cái gì nữa.


Hồi tối tôi có xem 1 cái phim trên HBO. Tôi chả biết tên.
Chuyện phim kể về 4 cặp vợ chồng tìm đến một cái resort tên Eden để làm mới tình cảm của họ. Ở đó, họ được thăm hỏi bởi những chuyên gia tâm lý hàng đầu. Cái họ nhận được từ những người này, không phải là những thứ ai cũng biết kiểu hãy sống như thời hẹn hò yêu đương... Những thứ giáo điều. Rỗng.
Họ bảo:
Hai anh chị quay mặt vào nhau và chào như vừa mới gặp mặt.
Hai anh chị hãy chọn, chỉ 1 từ, miêu tả cảm xúc về đối phương.
Ngày đầu tiên chỉ có vậy.

Vâng.
Đó là thứ tôi cần. Một lời khuyên cụ thể. Từ từ.
Chứ không phải mớ giáo điều lí thuyết tự tôi cũng biết. Hay thiên hạ khối người đã nhả vô mặt tôi trong nhiều năm qua.
Cứ cho tôi nực cười khi tự nhận mình là một bệnh nhân tâm lí đi.
Nhưng đó là câu chuyện có thật và cái tôi cần không phải là một áp lực to uỳnh như kiểu chân lý bổ toang cái đầu tôi ra.
Nếu bạn không làm được điều đó. Làm ơn để tôi yên. Tôi sẽ tự kìm nén được cơn điên dại bộc phát của mình theo một cách nào đó (dù có thể đó chỉ là ủ bệnh, cũng còn đỡ hơn là nổi đóa lên và xong lại căm ghét bản thân mình nhiều hơn).


Thế thôi.
Rút cục thì cái entry này chốt lại chỉ 1 điều.
Nếu con người tôi không phải là thứ bạn có thể chấp nhận một cách (có thể coi là) toàn diện.
Làm ơn cho tôi được bị bỏ rơi.


To: Những người m yêu quý.
Ghét m cũng được. M chỉ hi vọng được hiểu 1 điều.
Đã 1 lần trong đời làm m cảm động, m sẽ yêu quý người đó đến tận cùng của cuộc đời.
Cảm ơn.

Journey 2 JOE's J-Melo*

Thứ Tư, 7 tháng 7, 2010

*I'm in the influence of Pokemon pun

In the first time I knew that Joe would appear in NHK's J-Melo which can be seen on NHK World (thanks to blizaga_03), I was in a hurry checking the homepage of J-Melo show to know what is the exact broadcast time of Joe's appearance (luckily this channel is available in my country). However at that time, there was only the June schedule.

Knowing nothing, I forgot noting that Joe's J-Melo to re-check its web when July came. I didn't expect that this show broadcast so soon like this. And...

At the evening of broadcast day, I came home and turned on my computer. Though I don't have a habit to check facebook friends' status, that day I DID this work (so strange, neh). Then, it became my second luckiness related to Inoue JOE's J-Melo. I was totally surprise when seeing Sarah's ones and realized that I forgot this J-Melo (oh my...)

I immediately called to my friend who promised helping me watch this show. In fact, I'm living in a rent house as a college student and my roommate's TV box can't get this channel. This time was 22:30PM 5th July in Vietnam (~00:30 JST).

My friend changed her TV channel and made me scream out by telling me that J-Melo was showing right at that time.

Gods blessed me!
There still had the last chance for me to watch this show lively on TV. It was 04:30 JST on Tuesday (6th July) and 02:30 GMT+7 in Vietnam. I had to persuade my friend let me stay at her home for this night (she is the one who has a hard competition for a seat in a college/university in some next days). In the end, she agreed (omg, I was so happy).

Then, I left on 23:15 and rode my bike to her home 5km far from my place. I came there after 17 minutes :P. Going out at this time is not really safe (I'm a super-chibi girl and still get trouble with my illness) but JOE is more and more important =].

I could not do anything except for watching... the clock =]. That WAS my last chance. Then...

Finally I SAW him and totally got full of happiness ♥~!!! Nyah~ (do something fangirl-ish)
Try hard in high temperature of Vietnamese this time makes me feel sick. But I'm pleased with this XD.


Fullshow of this J-Melo already existed in the internet. Though its quality is not good at all but still better than nothing, rite?
I finished cut off JOE part from that show but still in the process of uploading. The next post here will be this. Stay turn, minna-san ^^!





















Suddenly, I found my new love

Chủ Nhật, 30 tháng 5, 2010

Hay là thế đấy!


Ngày nào xưa kia nàng chẳng có chút ấn tượng nào về chàng. Trong tâm thức của nàng, chàng là một kẻ kiêu căng lúc nào cũng diễu võ giương oai với thiên hạ, lúc nào cũng có cả một tá những fangirl ngu ngốc bám theo theo chàng như hình với bóng. Chàng có tài, nhưng sự hợm hĩnh khiến nàng coi thường chàng nhiều hơn cả bực mình cho cái sự máu chậm lên não của "người anh hùng" thế giới.

Thế mà tự lúc nào?

Chàng đã trở thành con người lý tưởng của nàng không hay...

Ngày chàng đột ngột xuất hiện trở lại trước mắt, nàng ngỡ ngàng lắm thay!
Chưa một lời nói, chưa một hành động, nhưng những biểu hiện giản đơn trên khuôn mặt chàng nói cho nàng biết cậu bé con ngày nào đã đổi khác.

Không còn chiếc xe hơi bóng loáng.
Không còn những đứa con gái nhằng nhẵng bám theo.
Không còn sự hống hách từ ánh mắt cử chỉ hay trong lời nói ngày nào.
Chàng nay là người con hoang dã của đường trường tôi luyện.

Và chàng chiến thắng trong cuộc đấu với đối thủ định mệnh, lần đầu tiên họ trực diện đương đầu. Sự trải nghiệm và rèn luyện đã cho chàng kĩ năng và phản xạ linh lợi hơn bất cứ ai nàng gặp trước đây trong thế giới này. Trách sao người anh hùng - nhà vô địch mới trở về từ hành trình biển cả phải ngả mũ trước chàng.
Không gì cả. Chỉ đơn thuần chàng dành cho đối thủ một lời khen ngợi.

Đã mất đi rồi ư cái tôi cao ngạo? Chàng biến mình thành một nhân cách nhã nhặn, khiêm tốn hơn?
Không!
Niềm kiêu hãnh của chàng ngay phút này đây còn lớn lao hơn bao giờ hết.

Chàng là người chiến thắng mà, phải không? Thế nên, lời khen ấy dành cho đối thủ, có nghĩa rằng bản thân chàng còn xứng đáng nhiều hơn thế! Trong ánh mắt chàng ánh lên sự tự tin đầy mạnh mẽ vào bản thân, đó là ánh sáng của người biết mình mà cũng biết ta, như các cụ ngày xưa đã đúc kết sẽ là trăm trận trăm thắng.

Nhóc con ngày nào nay đã lớn.
Chàng trai của nàng đây gan trường và đầy tham vọng, tài năng hơn và dạn dày hơn.

Chàng sẽ lại tiếp tục rong ruổi cuộc hành trình mơ ước, chẳng biết đến khi nào mới có duyên gặp lại. Nhưng ra đi chàng mang theo một thứ quý giá, là niềm tin và sự trung thành của trái tim nàng. Nàng đã thực sự yêu chàng rồi đấy.




Nhân hứng

Thứ Bảy, 6 tháng 3, 2010

Tự khi nào mà con người trở nên nhàm chán đến mức có thể nằm dài trên giường cả ngày trời, trong cái tiết trời nắng ráo đầu khung cửa sổ, phả long lanh qua những kẽ lá trúc phất phơ ngoài ban công thế này được cơ chứ?

Có những dấu hiệu mập mờ để thấy rằng cái tâm lý trầm mặc đang giăng trùng xuống trong cõi lòng trống rỗng như mặt hồ đang chìm dần vào trong sương đêm.

Bốn ngày đẹp trời chỉ biết nướng thời gian như cá ươn nằm trên thớt. Bốn đêm điên cuồng trong những trang truyện đã đọc đi đọc lại không biết bao nhiêu lần, những thước phim đã xem tới xem lui cũng không ít hơn thế. Phút cuối cùng còn lại được những gì?

Những giọt nước mắt cứ tự nhiên lăn dài trên gò má, cứ thế tuôn rơi như dòng cảm xúc trải đi vô tận.
Nhưng hoàn toàn câm lặng.

Thật là dại dột bởi vì đã để cho Avril Lavigne trở lại trong playlist chỉ vì Alice in Wonderland. Bởi khi cô ấy quay về với Nobody's Home, thế giới dưới đôi bàn chân này lại như tan vỡ.

Chưa bao giờ cảm thấy thèm được vùi đầu vào những trang sách, những câu chuyện mạng nhiều như lúc này. Gặm nhấm cái tôi cô độc và những tổn thương của nhân vật thật là một cảm xúc khoái trá. Có điều...

Bản chất của con người là ích kỷ. Chứng kiến một happy ending không khỏi thấy chạnh lòng. Vẫn biết đó là những phần thưởng xứng đáng cho những nỗ lực của họ. Mà lòng vẫn đầy những đố kị ghen tuông. Vẫn biết bản thân là cố gắng chưa đủ. Mà vẫn cứ hận trời sao thật bất công?

Và bởi thế biết rằng, máu rỉ từ những dày vò dằn vặt thế vẫn là chưa đủ. Con ác quỷ vẫn đang gào rống đòi ăn thêm nữa. Có đứa lúc này thèm khát cái gọi là angst...
...


Kết thúc "Yêu em hơn cả tử thần", một nỗi uất ức to lớn lại trực trào lên. Đó là Bảo Thê, cái tên cho những tác phẩm đầu đời của Tào Đình - một nhà văn mạng trẻ tuổi và nổi danh của Trung Quốc đó sao?

Ừ thì rằng đó là một trong những tác phẩm đầu tay của cô ấy, mà sao nó vẫn không chịu cảm thông được cho cái sự non nớt hiển hiện trong tác phẩm này?

Cái ngày lượn lờ ở Đinh Lễ tìm mua sách, nó đã ngạc nhiên biết chừng nào khi cầm cuốn sách ấy trên tay. Mỏng hơn bao nhiêu so với cả kì vọng của nó. Nhưng mà cũng đúng thôi. Với cái cách khai thác tâm lý nhân vật chưa tới bến bờ nào cả thì "Yêu anh hơn cả tử thần" cũng chỉ được đến thế. Nó trong sáng quá. Trong sáng với ngôn từ, với cá tính của các nhân vật. Nên rằng nghe như đó là lời kể đến từ một kẻ dưng nước lã vậy.


Thế nên mới nói đời thật là bất công.
Xung quanh nó đây cũng chỉ những người gọi là bạn, có người gọi là em, cũng là một hai câu chuyện đầu tay cả, mà họ đã thấu hiểu sâu sắc để xót xa đến tận cùng cho những đứa con tinh thần mình rứt ruột đẻ ra, đến mức độ ám ảnh được những kẻ đọc như nó.

Mà rốt cục thì họ vẫn chỉ là con người tầm thường ít kẻ lạ hay tới cái tên. Thật là đáng buồn cho cái quan điểm văn chương của người Việt, trách làm sao được Saikan-J anh phàn nàn rằng sống làm sao nổi với cái nghề viết ba cọc ba đồng, mặc dù thấy hình như anh đang đánh đồng cái công việc mà nó làm với sự nghiệp viết lách này thì phải?

Cơ mà cũng không phủ nhận rằng nó chưa bao giờ thôi cái ham muốn được viết theo cách đó. Mà...
chỉ trách bản thân quá yếu lòng mà thôi...



Ps: Chỉ trách bản thân quá yếu lòng mà thôi.
Câu nói ấy hay thật là hay mà tiếc thay mèo không có quyền tự xưng mình là người phát hiện. Nó hóa ra lại là lời của một nhân vật truyện tranh mèo không có nhiều yêu thích nhưng cái tên tác phẩm lại là một trong những ám ảnh to đùng của mèo từ cái thời hoàng kim của manga ở Việt Nam.
Mèo sẽ tặng bạn một món quà gì đó mà bạn thích, hoặc là do mèo tự nghĩ ra nếu bạn không quyết định được, nằm trong khả năng kinh tế cho phép của mèo, nếu như bạn nói được cho mèo biết câu nói ấy là của ai, và dành cho ai.


Thời tiết thật là ảm đạm...

Thứ Sáu, 19 tháng 2, 2010

Thời tiết thật là ảm đạm.

Ngày đầu tiên xuống đến Hà Nội, trời rét căm căm. Đấy là lần đầu tiên trong chuỗi những ngày mùa đông kỳ lạ của năm nay nó phải thốt lên rằng "Lạnh thật!". Dấu hiệu đau đớn nhất của việc nhiệt độ xuống thấp hơn dự kiến là việc tay nó bắt đầu nứt và rát không sao kiềm chế được. May mắn thay, dự báo thời thiết của ngày hôm nay cũng tiên đoán rằng đợt lạnh Tết nhất sắp kết thúc. Có lẽ là thật bởi nó không thấy tay nó giá buốt như mọi khi mà không cách nào làm cho nó ấm lại được dù là găng tay hay trà sữa nóng. Ngày hôm nay có khá hơn. Chẳng phải là ấm nhưng cũng là không thấy cần phải suýt xoa vì nó.

Một mình trong căn phòng rộng bị bỏ trống cả tuần trời trong cái tiết ẩm thấp của Hà Nội khiến mũi nó cảm thấy ngứa ngáy. Không biết vì lý do gì suốt từ chiều hôm qua đến giờ nó luôn thấy phảng phất một mùi gỗ ẩm, có lẽ quện thêm với mùi ương ương của một thứ gì đó quá đát (mà nó không thể tìm ra xuất phát từ đâu và là cái gì). Đó là cái mùi không lẫn đi đâu được với cái vẫn còn đọng lại trong trí não nó về một miền quê cách Hà Nội chừng 40km về hướng tây, cách đây nhiều năm trời, ở ngay hướng đầu con ngõ dẫn vào nhà bà nội là một nhà chuyên làm gỗ xẻ, ngâm thân cây gỗ to hơn cột nhà cả mấy tháng ròng, cất cái mùi nhừa nhựa khó ưa mỗi lần đi lướt ngang qua...

Dẫu biết trước vắng bóng người là một cơ hội tuyệt vời cho những chú chuột mũm mĩp to ngang bắp chân người bình thường tung hoành khắp chốn, nó vẫn không thể ngờ sức công phá của cái loài gặm nhấm chết tiệt kia lại khủng khiếp đến thế. Đêm đầu tiên gặp lại com-chan, chẳng có cách nào đi ngủ sớm được, nhưng cũng chẳng có mạng để mà lượn lờ facebook, hay tán phét với mấy gã Areners, hay lượn lờ Zingplay với mấy người bạn ngoại quốc. Tất cả cũng là nhờ "duyên" chú chuột béo ngậy nào đó đã gặm nát dây mạng và mọi nỗ lực quan hệ của nó thì cũng chỉ huy động được nhân lực phải ngày hôm sau mới qua xử lý cho. Thế nên mới có chuyện là giờ ngồi gõ chay mấy dòng tản mạn này như một cách... tự lên đồng cảm xúc. Vẫn còn kinh sợ bọn chuột ôn vì thành tích gặm nát một mảng nho nhỏ của cánh cửa gỗ xếp mà lúc rời đi nó đã cố ý đóng lại, còn hở một khoảng nho nhỏ do một số các loại dây chằng qua, nhưng là xíu xìu với cái thân hình bồ tượng của mấy con chuột kếch xù nhà này. Thế mà chúng vẫn hiên ngang vượt qua cái thử thách chẳng có quếch gì là chông gai đó. Đã biết trước bẫy chuột không đủ sức kềm kẹp mấy con thùng phi này, mà không biết nên kiếm xi măng ở đâu để trộn với cơm làm mồi nhử lũ giặc cỏ này đây?, đánh bả chắc chắn sẽ là một quyết định sai lầm bởi có khả năng sẽ hạ sát nhầm sinh linh nào đó vô tội khác (chẳng may là vậy). Con mèo của cô chủ đây đến là lười.

Lảm nhảm.

Nhật kí Tết thường niên

Chủ Nhật, 14 tháng 2, 2010

Tết nhất là thế đấy!

Ngày còn con nít mê Tết bao nhiêu vì những đồng lì xì của người lớn thì khi lớn dần lên niềm đam mê của tớ với nó lại đi ngược chiều bấy nhiêu.
Năm nào cũng vậy, quy trình của những ngày Tết trong đại gia đình nhà tớ lại lặp lại y chang năm ngoái. Chẳng có mấy cái gọi là vui vẻ, vì chắc chắn rằng sẽ có những điều tớ chẳng bao giờ mong đợi lại sẽ lại tiếp diễn…



29 Tết.

Như lệ thường, bữa cơm chiều 29 Tết là bữa tất niên bên nhà ngoại. Bố mẹ vẫn phải đi làm như nhà nước quy định công nhân viên chức chỉ được nghỉ từ 30 cho đến mùng 3 Tết mà thôi. Vậy là giờ trưa xin về sớm, cả nhà lại lên ông ngoại. Mẹ và các dì chuẩn bị thức ăn, trong khi ông, bố và các chú ngồi nói chuyện ngoài phòng khách. Bữa ăn chóng vánh độ tiếng đồng hồ rồi cả nhà lại về Lâm Thao, vì bố chẳng bao giờ thích lâu la ở nhà ông ngoại cả.



30 Tết.

Tết năm nay tớ phải dậy sớm hơn thường lệ. Và trong cái quan niệm phong kiến một cục là “người lớn thì luôn luôn đúng”, tớ dính ngay một quả mắng nhiếc của papa kêu là “sáng bảnh mắt ra rồi mà còn chưa thèm dậy” ;____;. Dạ vầng, cái gọi là “bảnh mắt” đó là 5h50’ sáng ạ TT_TT. Cơ mà vì đã quá quen với ách áp bức dưới đế chế “nhà” này, khôn hồn nhất là tớ cứ im lặng mà làm theo. Nhược bằng mở miệng gào lên chống đối, chắc chắn là sẽ còn phải dính chưởng nặng nề hơn.

Cơ mà được cái hay là đi sớm về sớm. Tất niên nhà bà nội năm nay kết thúc nhanh gọn và tớ đã về đến nhà mình ở Lâm Thao chỉ khoảng 4h chiều. Công việc dọn dẹp nhà cửa khi đó mới bắt đầu, như năm nào cũng vậy.

Tết năm nay ấm áp hơn hẳn mọi năm. Minh chứng điển hình nhất cho sự thật đó là chính bản thân tớ chỉ mặc bên trong có 1 em sơ mi cộc tay, khoác bên ngoài một chiếc áo khoác mỏng teng, quần đùi kiểu con trai ngắn đến đầu gối, đeo một quả tất giấy màu đen như mọi khi, đứng ngoài sân vừa đưa chổi vừa rên rỉ theo mấy bài hát đang play trên điện thoại (em corby chuối :P). Gió cứ thổi gọi là ác liệt, khiến tớ thỉnh thoảng lại phải nhảy sang một bên để tránh cái mớ bụi phả thẳng vào mình. Trời lạnh tăng cường. Bắt đầu có mưa phùn lất phất. Đúng là ông trời cũng muốn cho người được một cái Tết ra nghĩa chào xuân như truyền thống đây mà.

Và… dồi ôi, lại thế nữa rồi.
Mất điện (!!!)
Trong cái giờ mà nhà nhà chuẩn bị mâm cơm cúng tế và bữa ăn tối cuối cùng của một năm âm lịch. Vậy là tớ phải dọn dẹp lau nhà lau cửa lần mò trong bóng tối, hoặc may mắn là có ánh sáng lờ mờ của một cây nến leo lắt or một cái đèn tích điện yếu ớt. Trong trí nhớ của tớ thì cách đây chừng 1 hay 2 năm gì đó, tớ cũng phải trải qua cảm giác tương tự, phải đi ngủ từ đâu đó 8 hay 9h, tối thui, để đến đêm tỉnh dậy mới lại thấy chung quanh mình ngập ánh sáng. Hơ hơ.

Bố lại đi ăn uống ở đâu đó với mấy chú bạn chơi quen trong công ty, hình như là tiết canh “lợn dân tộc”!! Gọi “lợn dân tộc” là bởi vì, như papa lúc nào cũng tự hào về tài ẩm thực của mình, thì rằng những chú lợn có vẻ giống từ rừng, được đồng bào người dân tộc nuôi thả, tuy nhẹ cân nhưng cứ gọi là ngon đỉnh của đỉnh. Và lẽ dĩ nhiên, đây quả là một cơ hội tuyệt vời để cụ được phen say rượu tăng 2 (nên nhớ rằng bữa tất niên buổi trưa ở nhà bà nội, chắc chắn cụ đã uống một tràng rồi).

Thế nên mình mới gọi đó là “thường niên”.
Bởi vì papa mình khi ngà ngà hơi men là y như rằng lại có một trận khẩu chiến với mama mình mà chủ đề bao năm như một: Tết nhất bận rộn mà có người cứ mải bạn mải bè, để nhà cửa cho một mình mẹ dọn. Đi chơi, quên luôn cả giờ về thắp hương bữa chiều. Về đến nhà lại nói mẹ suốt ngày càu nhàu, rồi lại kêu toàn làm theo những tập quán vớ vẩn đâu đâu (mà là thứ nhà nào cũng làm mỗi dịp Tết nhất) mà thành tâm thì không có. Câu chuyện lại tiếp tục lôi thêm mình vào làm kẻ thế thân cho cơn thịnh nộ của mama khi trước kia là mình lười làm việc, còn bây giờ là mình đã biết điều chịu làm trước khi bị sai, nhưng do quá lâu không ở nhà nên cái gì mình cũng phải hỏi => lại bị mắng kiểu “là người hay là ma mà cái gì cũng không biết” ;___;. Còn thằng em mình, y như rằng trong những lúc như thế lại là nhân được papa cưng chiều hết mực và đôi khi là nguyên nhân cho cuộc chiến của ba mẹ thêm phần khủng khiếp hơn. Thì nó là con cưng của dòng họ nội của bà tớ mà!

Tết nhất nhà tớ vẫn chưa hết những câu chuyện đại loại như thế này đâu. Tớ đang chờ xem liệu năm nay những thứ “thường niên” khác sẽ diễn ra theo chiều hướng nào? Ít nhất thì cũng biết rằng sẽ lại có một ngày gần gần như ngày 29 Tết nữa, diễn ra vào ngày mùng 2 vì như mọi năm đó là lúc phải lên nhà ông ngoại. Và sẽ lại có thêm một câu chuyện của 2/3 ngày 30 nữa vào ngày mùng 5, vì đó là ngày về giỗ bên nội.

Haizz.
Thế cho nên Tết nhất đối với tớ luôn là một khổ nạn chả khác gì thử thách đối với thầy trò Đường Tăng sang Tây Trúc thỉnh kinh. Mà vấn đề là cảm xúc của mình đã bị chai sạn hết rồi, nên có thế nào đi chăng nữa thì mình cũng chẳng có cảm giác vui hay buồn hay gì gì đó cả. Điều duy nhất mà mình chỉ đang nỗ lực làm, ấy là, bằng cách nào đó để những câu chuyện trên trôi qua một cách nhẹ nhàng nhất.

Trong suốt nhiều năm qua, mình vẫn luôn ước rằng có một cái Tết nào đó mình được xách ba lô và đi đến một chân trời góc bể nào khác cái quê mình. Mà trừ khi mình lấy chồng ra, mình thề rằng nếu mình “dám” thử làm cái điều đó, cả nhà mình từ nội đến ngoại, dễ đào tung cả cái đất Việt Nam này lên để lôi mình về bằng được và rủa xả mình tơi bời không còn một mảnh giáp vì cái tội “mất gốc mất rễ”, không thiết gia đình blah blah blah…



Giao thừa…

Có một số thay đổi nho nhỏ từ chính bản thân và đến từ người khác nữa. Điều đó dám cho tớ những kì vọng về một năm 2010 không quá đến nỗi nào dù có thể 1 tháng rưỡi đầu tiên của năm, tính theo dương lịch, tớ vẫn vung vãi thời gian của mình một cách không cần thiết.

Nhớ rằng ở thời điểm này năm ngoái, con người tớ đắm chìm trong thế giới “ta là một, là riêng, là thứ nhất”. Mặc dù có lượn lờ ngoài đường với những đứa bạn thân, thực ra tâm trạng của tớ không được trải rộng như thế. Tớ thậm chí không gửi cho bất cứ ai một tin nhắn chúc mừng năm mới…

Cơ mà năm nay thì đã khác.
Lý thuyết từ câu chuyện “Tiếng vọng rừng xanh” mãi đến bây giờ tớ mới có thể áp dụng thật tự nhiên và nhiệt tình, là mong muốn thực sự của bản thân chứ không phải chỉ một phép thử cho “sự phản hồi”.
Nhưng mà…
Tớ là cái đứa ghét cay ghét đắng sự lặp lại và không thích mình bị lẫn vào cả tá đông người cá tính giống nhau như một. Thế cho nên…
Không phải tất cả mọi người trong danh bạ của tớ đều nhận được tin nhắn “chúc mừng năm mới”. Chỉ những con người thực sự đặc biệt đối với tớ, ở thời điểm hiện tại, mới nhận được từ số điện thoại đuôi 23 của tớ mà thôi. Và đương nhiên, không một ai giống ai cả. Bởi vì tớ đã dành cả một mớ thời gian để soạn và gửi riêng cho từng người những tin nhắn chỉ liên quan đến một mình họ.

Nếu nói rằng những tin nhắn gửi riêng cho riêng như thế mà không chờ đợi hồi âm thì quả là bốc phét. Tuy nhiên, tớ cũng chẳng kì vọng nhiều vào điều đó bởi tớ tự biết rằng bản thân mình không phải là người đặc biệt đến mức đó trong con mắt đối phương. Chưa kể đến những quy tắc bất di bất dịch về chuyện tắc nghẽn mạng điện thoại mỗi đêm giao thừa…
Thế mà…
Cái người mà tớ không hề tin mình sẽ nhận được hồi âm lại trả lời tớ chỉ sau đó 2 phút. Rõ ràng là một lời chúc bình thường gửi đến cho bất cứ một ai cũng được. Nhưng cái cách tớ được gọi là “cat” gây shock còn hơn cả điện giật. Chắc chắn là với người đó, và với tất cả mọi người, cái danh xưng “cat” không có gì đặc biệt ngoài việc ám chỉ đó là một con mèo (vâng, con mèo 3 chân). Cơ mà đối với cá nhân tớ mà nói, “cat” là cách dùng từ mạnh mẽ nhất để mang đến cho tớ một lời động viên. Trong một câu chuyện ngắn mà tớ từng viết cách đây tầm hơn 3 năm (2006) mang tên “Cheer Up Soon”, “cat” chính là cái tên trìu mến mà tớ gọi con người đã cứu tớ lên từ vũng bùn sâu của tuyệt vọng. Đã lâu lắm rồi tớ không còn được nghe cái cách gọi một con mèo là “cat” nữa… Mà con người đó còn là đầu tiên và duy nhất cho đến tận bây giờ từng biết đến câu chuyện “chú mèo ba chân”… Thế nên, tớ không thể nào ngăn nổi mình nở một nụ cười hạnh phúc bất tận dù rõ ràng rằng điều đó không đáng. Khổ thân chưa… Biết rõ là một con đường cụt không lối thoát mà vẫn cười tít mắt lao vào ;____;.

Những kế hoạch cho đêm giao thừa năm nay của tớ đã có chút thay đổi nho nhỏ. Thay vì bắt tay viết những dòng đầu tiên cho tự truyện “Niềm kiêu hãnh của mèo ba chân”, là thứ hay sao tớ đã hoàn thành trước cả thời gian dự kiến (hay do ở nhà chán quá chả có việc gì để làm?), tớ đã ngồi buôn điện thoại đâu đó 1h đồng hồ với một “chàng” ở tận bên Phần Lan. Tớ thật sự cảm kích vì mối quan tâm mà “chàng” dành cho tớ. Nhưng tiếc là dù có thế nào chăng nữa thì tớ cũng không có khả năng chia sẻ được vấn đề của mình với bất cứ một ai khác, thậm chí cả những người thấu hiểu cảm xúc của tớ như rinmia, chứ đừng nói là với cái giống lúc nào cũng kêu “con gái thật là phức tạp” :-<.

Cũng không thể nói rằng Tết năm nay của tớ là hoàn hảo. Bởi vì vẫn có người khiến tớ phải thất vọng. Dường như người đó đang quá tự tin vào địa vị của mình trong lòng tớ. Có một chút tiếc nuối vì đã có lúc tớ định chạy trốn hiện tại và chọn người đó là cái cầu phao cho mình nổi giữa dòng. Nhưng thời gian là thứ không bao giờ quay trở lại, khoảng cách giữa tớ và người đó càng lúc càng xa dần mà hình như người đó đang không hề hay biết. Cũng chẳng sao cả, vì tớ vốn đã xác định sẽ vứt bỏ tất cả rồi.

Đã có một người phản lại lời mình đã nói hồi đầu năm, và đã có một người không đạt được khát khao của mình đến từ cuối năm ngoái, tha thiết thực hiện trong năm nay. Có vẻ như 2010 sẽ là năm của những thứ được “nói ngược”. Tớ hi vọng sự thực sẽ phản bội lại niềm tin của tớ. *cho mình một chút lạc quan, dẫu rằng gần như là chắc chắn, thực tế sẽ phản bội lại khát khao chứ không phải niềm tin của tớ*

Eternal Love...

Chủ Nhật, 31 tháng 1, 2010

Mèo không tin cái gọi là "tình yêu vĩnh cửu", bởi vì mèo biết những lời nói đầu môi và những giây phút ở bên cạnh người yêu dấu không thể là bất diệt. Thế nên nếu bảo coi phim hay nghe những lời thề thốt rằng sẽ bên nhau trọn đời, thấy nó thiệt là kịch sao đó.

Cũng bởi vậy, mèo mới yêu 1st của mèo, cái người không bao giờ nói đến chuyện tương lai mối quan hệ kì quặc của mèo và anh sẽ đi đến đâu. Mèo chỉ biết, ở thời điểm hiện tại, anh không yêu mèo, nhưng anh trọng mèo theo một cái cách mà chỉ riêng hai đứa bọn mèo hiểu và thỏa mãn với nó.



Nhưng mèo tin cái gọi là "tình yêu vĩnh cửu" trong trái tim của con người mà ít nhất thì mèo biết, mèo dám đánh đổi bằng tất cả niềm kiêu hãnh của mèo, rằng trong tim mèo có những tình yêu như thế.

Nếu ngày xưa mèo từ chối bao nhiêu cái cá tính đặc trưng nhất của Horoscope mèo thuộc về ấy là thiên hướng gia đình thì bây giờ đây mèo lại ý thức được nhiều bấy nhiêu cái sự quan trọng của 1 tiếng nói thân thương ấy. Yêu bố, yêu mẹ, yêu gia đình, yêu quê hương, yêu đất nước. Đó cũng là một tình yêu mà đáng lẽ ra ngày lễ thánh Valentine ai cũng được quyền thể hiện chứ không phải chỉ là dành cho những cặp tình nhân như suy nghĩ ngắn ngủi của nhiều bạn trẻ bây giờ. Thế nên, mèo nghĩ hãy nên cảm thấy hạnh phúc vì Tết năm nay chính là một cơ hội để bạn ở bên và yêu thương gia đình.

Và mèo sẽ lại nói về những "tình yêu" mà người ta quy chụp rằng chỉ là một thể loại fangirl xịt máu mũi gì đó blah blah blah. Mèo không thích gọi những con người như thế là idols, lại càng không thích gọi mình là fan của họ. Bởi vì mình không yêu họ bởi vì họ nổi tiếng, bởi vì họ là một ngôi sao, mình yêu họ bởi cá tính rất con người của họ, yêu vì nỗ lực của họ, vì tình yêu của họ dành cho công việc, yêu cái sự quậy phá điên điên của họ yêu cái cách họ nói tiếng Anh và hơn cả yêu họ vì chính là họ. Điều đó có nghĩa, không cần họ là một ngôi sao, chỉ cần mèo được gặp họ là một con người bình thường, chắc chắn mèo cũng dành cho họ một tình cảm như thế bởi vì họ chắc chắn vẫn chỉ là họ mà thôi.

Cũng chỉ là một cách dẫn dắt mà thôi. Bởi vì thực ra, cái mà mèo muốn nói đến cái gọi là "tình yêu vĩnh cửu", đối với mèo, thuộc về những con người khác mà mèo yêu quý.

Mọi thứ trong máy tính của mèo đều được sắp xếp theo một thứ tự vô cùng logic mà những thứ giữ vị trí quan trọng hơn trong tim mèo thường sẽ nằm đầu tiên trong danh sách. Ví dụ như tên folder hay list yahoo chẳng hạn. Và 3 group đầu tiên trong Yahoo của mèo đó là - .V.i.P. -, - a past -- cabana of heart -. Đừng hỏi tại sao lại có mấy cái gạch ngang kia, bởi đó là cách dùng kí tự để mèo đẩy tên nhóm đó lên đầu list.
- .V.i.P. -, như cái tên của mình, chính là người nằm ở sâu thẳm nhất trong tim của mèo. Nơi này, thường sẽ chỉ có 2 người mà thôi: 1 - là mèo; 2 - người giữ trọn trái tim mèo ở giây phút này.
- a past - là quá khứ, là những con người mà có lẽ mối quan hệ của mèo và họ đã rạn nứt vĩnh viễn. Nhưng... đối với mèo, quá khứ không phải chỉ là những thứ không thể nào thay đổi được, quá khứ còn là cơ sở tạo ra chính con người của mèo hiện tại. Có chán ghét bản thân bao nhiêu chăng nữa thì mèo vẫn chưa bao giờ phải hối hận vì quá khứ đã tạo ra mèo như bây giờ. Vậy nên dù có là gì chăng nữa, a past vẫn có địa vị không thể đánh mất trong tim mèo.
- cabana of heart - cũng chẳng khác gì a past cả, chỉ có điều nó được chia ở thì hiện tại mà thôi.

Và hãy nói đến V.i.P, cái nơi chỉ có chính bản thân mèo, một kẻ trọng cái tôi cá nhân, và 2 người khác nữa, hai con người mà mèo yêu, thực sự yêu bằng tất cả trái tim mình.
1st: đến bây giờ mèo không có gì phải ngại ngùng và che giấu và sẵn sàng nói ra cái tên mà mèo hay gọi anh nhất: Saikan-J. Con người anh sở hữu hàng đống những thứ mà mèo từng ghét cay ghét đắng nào thì là uống rượu thay nước, hút thuốc thay cơm và đua xe bạt mạng bất kể đã nhập viện không biết bao nhiêu lần, thậm chí cả là khi chui thẳng vào gầm ô tô anh cũng đã từng. Anh tàn nhẫn và thủ đoạn hơn bất cứ nhân vật phản diện nào mà mèo đã từng biết đến. Nhưng... nói thế nào nhỉ? Mèo cũng chẳng phải là một thiên sứ để tìm kiếm thiên đường. Nếu có cánh, đôi cánh của mèo sẽ là màu đen, con người mèo là một sinh linh mang đầy tội lỗi. Thế nên... mèo yêu thiên đường hơn là địa ngục, mèo yêu ác quỷ hơn là thiên thần. Và mèo yêu anh, trọn vẹn như lí tưởng của mèo. Và anh là quá khứ... 3 năm một chữ one-side. Và trọn đời cũng là một chữ đó.
2nd: và cũng là hiện tại của mèo. Lại là một số 3, nhưng không phải là năm mà là tháng, lại một chữ one-side, và một lần nữa mèo lại biết, không phải đến bây giờ mới biết, rằng đó sẽ lại là một one-side trọn đời. Có điều... đến giờ mèo mới chịu nhìn nhận sự thật đó. Anh không phải là thiên thần, nhưng đối với mèo thì anh mang một đôi cánh trắng, đối với mèo anh dường như là một con người đối lập với Sai, cũng có nghĩa là đối lập với lí tưởng của mèo. Vậy mà... mèo yêu anh trọn vẹn bằng cả niềm kiêu hãnh của mèo, cái thứ mà mèo nghĩ là Sai đã không có được. Có lẽ đó là do khoảng cách địa lí, cũng có thể do thời gian đã phai nhạt đi xúc cảm của mèo những ngày quá khứ. Mèo cũng không biết nữa, mèo chỉ biết mèo đã không có cách nào khống chế được sự sụp đổ của trái tim mèo khi chấp nhận sự thật rằng anh không phải là con người mà mèo có thể vươn tới. Ai nói mèo thiếu ý chí thì cũng đúng, nhưng một khi mèo biết rằng trong tim người ta có hình bóng khác, mèo sẽ rút lui, và trong tim mèo, dù đau đớn bao nhiêu vẫn sẽ là một lời chúc chân thành cho hai người mãi hạnh phúc. Chẳng biết Sai có đọc cái này không nhỉ? Nhưng mèo tin rằng Sai biết điều đó. Với Sai cũng vậy và với anh ấy cũng vậy, thậm chí lời chúc đó của mèo dành cho anh sẽ còn mạnh mẽ hơn bởi con người anh là như thế.

Mèo chỉ có thể khóc khi xem một bộ phim đáng để khóc.
Mèo chỉ có thể khóc khi phải chịu uất ức không bao giờ có thể giải tỏa nổi, chỉ có thể là vấn đề trong mối quan hệ của mèo và gia đình mà thôi.
Còn thì...
Mèo không thể khóc vì trái tim mình bị tổn thương bởi một người bạn, bởi người mà mèo yêu.
Mèo không thể khóc khi thế giới của mèo vỡ vụn dưới chân.

Mèo không muốn thừa nhận tình yêu của mèo là one-side. Bởi mỗi lần chấp nhận sự thật đó là một lần thế giới của mèo sụp đổ. Cứ mỗi lần như thế, mèo lại tự hỏi phải chăng là vì mình được tạo nên bởi 7 tội ác của loài người? Mỗi lần thế giới của mèo sụp đổ, mèo lại muốn đưa tay ra giết chết cái đứa là mèo mà 20 năm qua có lẽ là chưa từng có một ai yêu nó.
Nhưng mèo không làm được...
Dẫu cho cô ấy chỉ là nơi chất chứa hàng vô vàn những tội lỗi, dẫu cho cô ấy không đáng để tồn tại, thì cô ấy vẫn là một con người. Và mèo không có quyền tước đoạt của cô ấy khát vọng yêu và được yêu.

Thế cho nên...
Mèo không có cách nào để xóa bỏ được tình yêu của cô ấy dành cho họ...
Cho dù chuyện gì có xảy ra đi chăng nữa, thì mèo biết rằng trong tim của cô ấy, giờ đây, sẽ luôn luôn có hai hốc sâu tận cùng chứa đựng hình ảnh của hai con người đó.

Đó là sự bất tử đối với tình yêu của mèo.
Không cần phải lúc nào cũng yêu say đắm hay yêu trọn vẹn cả con tim.
Đối với mèo tình yêu bất tử có nghĩa là không bao giờ phản bội lại cảm xúc chân thành đó mà mình đã từng có, là luôn giữ nó ở một góc tâm hồn.



Mèo vẫn còn yêu anh...
Nhưng mèo lại mong anh hạnh phúc (mà hình như lần này mèo vô cùng tin tưởng vào điều đó).
Xin anh, cứ coi mèo là một fan của anh, trung thành, anh nhé!



Mèo nhận ra thay đổi bản thân là cần thiết.
Nhưng xin phép, mèo vẫn muốn giữ lấy một phần niềm kiêu hãnh của kẻ tội đồ kia.
Đầu bên kia sợi chỉ đỏ buộc ngón tay út của mèo, mèo biết có thể sẽ là khoảng không vô tận. Nhưng mèo vẫn muốn tìm kiếm. Cô ấy vẫn muốn được yêu thương...

Julian xứ Macedon mất hai thiên niên kỉ để tìm ra người phụ nữ yêu mình, còn một con mèo thì có đến 9 cái mạng cơ. Có lẽ không phải là ở kiếp này, vậy thì đành chờ đến kiếp sau thôi...

(cười)
Có lẽ đã dễ chịu hơn một chút khi viết ra những dòng này.

Tháng duyên dáng với luật (?!)

Thứ Ba, 15 tháng 12, 2009

Chưa đầy 1 tuần, có đến 3 câu chuyện của mèo liên quan đến cái người ta gọi là luật pháp và những người mệnh danh là đại diện công lý thực thi chúng. Quả là ngoài sức tưởng tượng!!



1 - Mọi rắc rối về nhà cửa xem chừng đã qua đem lại nhiều bất ngờ hơn là mèo tưởng. Xác định tinh thần sẽ lại là người bé tuổi nhất phòng, vậy mà không ngờ roommate mới toe cũng chỉ sinh năm 89. Cơ mà... trông bạn ý thì chả giống với con nhóc lóc chóc là mèo tí nào
Bạn ấy học LUẬT, ra dáng một luật sư tương lai lắm rồi đấy!



2 - Trang (tên bạn ấy) hóa ra có khá nhiều điểm giống nhau với mèo về việc từng ở trọ một mình là chủ yếu. Thế nên, tất lẽ dĩ ngẫu cho một đứa tự lực cánh sinh là đồ đạc nhiều vô kể. Tính ra thì số đồ đạc của mèo chắc là ít hơn Trang ế ^o^. Nỗ lực cắt giảm đồ đạc là một trong những mục tiêu đầu tiên của những đứa như mèo hay Trang.

Oh stop! Lạc đề!

Quay trở lại với mạch chính ha.
Mèo nói đến vụ giống nhau ở đây là còn bởi vì Trang cũng có cả một chồng tiểu thuyết đủ thể loại như mèo đã từng có (mà giờ đã cho các tình yêu đó về ở với các cụ). Giống nhau là ở thói quen, nhưng khác nhau về sở thích dẫn đến một câu chuyện là phần lớn đống sách của Trang mèo chưa từng đọc. Ô hô! Quá chi là hay rồi! Trong cái tâm lý nhàn cư vi thì bất thiện của mèo hiện nay thì rõ ràng đọc sách là một trong những cách thức giết thời gian lợi hại nhất, cũng sẽ cho nó thêm nhiều hơn câu chuyện tôi rèn văn phong cho tham vọng tống đẩy cái mớ tưởng tượng trong đầu ra trang giấy của mèo.

Trong hiểu biết của mèo, từng đọc lướt qua ở đâu đó hay do Táo kể lại trong những thảo luận bất tận về văn học, mèo biết rằng Sydney Sheldon là một nữ văn sĩ nổi tiếng với hàng loạt những tác phẩm gay cấn bất ngờ thu hút độc giả trên toàn thế giới. Tiếc thay, mèo tuy khoái manga trinh thám chết đi được, lại không mặn mà lắm với phần lớn các tiểu thuyết mang tính hình sự khó hình dung. Tuy vậy, lần này mèo đã có dịp để thử biết đến cái gọi là tên tuổi Sydney Sheldon. Cuốn đầu tiên mèo chọn là "Thiên Thần Nổi Giận", một cái tên gây đầy cảm xúc.

Và vâng! Đây chính là cái LUẬT thứ 2. Câu chuyện về cô luật sư lắm tài nhiều tật Jennifer Parker và chuyện tình rối rắm với nghị sĩ đáng trọng vọng Adams Warner và tên trùm mafia khét tiếng Michael Moretti.

Mèo có viết bên dưới đây là cảm nhận của mình sau khi đọc xong tác phẩm. Để ẩn đi vì nó không gần gũi với chủ đề đang nói đến ở đây là mấy và rằng mèo biết có nhiều bạn sẽ không thích đọc entry dài lắm đâu ^^

Spoiler

Rõ ràng là preview ngắn gọn của câu chuyện khiến người ta phải tò mò vô cùng về cuốn sách. Và rằng những giây phút đầu tiên cách xây dựng hình tượng nhân vật cũng như chi tiết và nghệ thuật dẫn dắt của Sydney Sheldon đã lôi mèo vào hứng thú.

Tuy nhiên, cảm xúc này không duy trì được lâu khi mà đi về phía sau câu chuyện bắt đầu lê thê theo những vụ xử án của cô nữ luật sư xinh đẹp hơn là câu chuyện đáng quan tâm khác về hai chàng trai trong cuộc đời của cô. Có lẽ tác giả đã hơi quá trong sự thật rằng luật pháp luôn là một mớ nhàm chán mà chỉ có những người trong nghề hoặc ít nhiều dính líu tới nó mới quan tâm và yêu thích. Còn với một đứa rất đỗi bình thường và có chiều hướng tách rời cả 2 vấn đề luật pháp và chính trị như mèo thì rõ "Thiên thần nổi giận" không phải là lựa chọn đúng đắn cho lắm.

Lý do duy nhất để mèo không từ bỏ việc hoàn thành câu chuyện này là bởi vì mèo tò mò về một nhân vật: Michael Moretti.
Hắn ta, ngay từ những phút đầu trong truyện với những miêu tả ngắn gọn và đầy không khí bí ẩn như chính con người của hắn, gây cho mèo một chút liên tưởng đến con người lý tưởng của mèo. Và đương nhiên, mèo muốn biết hắn sẽ đến với Jennifer thế nào khi ngay từ đầu hắn đã chơi nàng một vố bẽ mặt đến suýt nữa trở thành luật sư ghi danh guiness về kỉ lục làm việc ngắn nhất?

Mèo có một chút khó chịu khi phải chứng kiến cô nữ luật sư Jennifer Parker, xinh đẹp thật, tài năng thật (thực ra cũng khá là láu cá), như người ta nhận định cô thông minh và kiên cường, trở lại với thành công quá dễ dàng và gần như không thất bại thêm một lần nào nữa trong sự nghiệp đầy tiếng tăm của mình.
Cái sự chán ngán của mèo lại tiếp tục tiến thêm một bậc khi cô nàng nhân vật chính của chúng ta xiêu lòng trước chàng luật sư muốn tranh cử nghị sĩ: Adams Warner. Tội nghiệp anh chàng đẹp trai, tài năng và đầy nhân cách này, lần đầu tiên anh ta xuất hiện mèo đã không có cảm tình. Càng về sau, mèo càng không ưa hắn ta. Anh ta là một kẻ lụy tình và luôn cảm thấy sám hối bản thân vì chẳng thể theo đuổi tình yêu đời mình dành cho Jennifer, lại vẫn tiếp tục diễn một vở kịch hoàn hảo để cuối truyện leo thẳng lên cái chức vụ to nhất của Hợp chủng quốc Hoa Kỳ. Trong mắt mèo, anh ta chỉ giống như một con rối bị những kẻ "ủng hộ" giúp đỡ anh ta vận động tranh cử điều khiển mà thôi. Hồ sơ anh ta sạch bong (về mặt công chúng), con người anh ta đạo đức một cách đáng kinh ngạc. Tuy nhiên, cái tôi riêng của anh ta bé tí!

Làm thế quái nào một cô nàng cá tính như Jennifer lại thích kiểu người như thế thì mèo cũng chịu.
Chứng kiến chuyện ân ái của 2 con người này chỉ khiến cho mèo muốn bệnh, dù rõ ràng đó cũng là một thứ mà mèo quan tâm kha khá.
Văn chương hay phim ảnh Mỹ, không có những pha hành động nóng bỏng hay một làn da bốc cháy gợi cảm thì cứ gọi là mất chất! Ồ, có lẽ đây là bài học lớn nhất cho đến thời điểm mèo đọc đoạn này của cuốn sách.

Nhưng vì anh chàng Michael Moretti vẫn còn ẩn hiện đâu đó với cuộc đảo chính quyền lực trong giới mafia của anh ta, mèo vẫn cố gắng để theo dõi, và để xem anh ta chinh phục người con gái coi anh là đống hỉ mũi đáng kinh tởm, đã dành trọn trái tim cho 1 con người đạo đức trái ngược hẳn sẽ là như thế nào. Sự lạnh lùng đầy quỷ quyệt, cũng như cái cách tấn công trực diện không che giấu của Moretti khiến mèo cảm thấy hỉ hả và dành lại quan tâm đọc đến phía sau của câu chuyện.

Michael Moretti quả thực có tư chất hoàn hảo của một loài thú săn mồi.
Cái cách hắn mồi chài con gái tên trùm mafia lớn nhất quả thật khôn ngoan. Nhưng còn hơn thế nữa, hắn không tìm cách đảo chính lộ liễu. Hắn khôn ranh, rình rập cơ hội và chờ đợi sự ra đi đương nhiên của một lão già ốm yếu kiểu gì cũng sẽ chết.
Hắn tấn công bằng một đòn chí tử, và khống chế tuyệt đối con mồi: Jennifer Parker.
Cô nàng đã thuộc về hắn. Và hắn đã làm được đúng như những gì hắn cười khẩy khẳng định trước đó.

Về mặt tinh thần thì mèo khá là hỉ hả vì cuối cùng Jennifer cũng thất trận trước Moretti, tuy nhiên, nếu để đặt mình vào vai của nhân vật chính thì mèo cá rằng tự tôn của Jennifer bị tổn thương sâu sắc lắm. Vì dù mèo thích một kẻ cá tính như Moretti, nếu bảo để bị hắn chinh phục thì niềm kiêu hãnh ắt cũng sẽ bị sứt mẻ đôi phần.

Nhưng mà...
Ôi! Sydney Sheldon lại một lần nữa khiến mèo phải thất vọng.
Từ cái lúc mà Moretti gào lên nghi ngờ Jennifer rằng cô nàng đã bán đứng hắn ta cho kẻ thù, mèo đã hụt hẫng. Lại tự đặt câu hỏi: làm thế quái nào Moretti có thể leo được lên cái chức vụ to đùng kia khi mà trong người hắn có cả một bồ nghi ngờ cho con người mà chính hắn yêu, chính hắn lựa chọn? Thậm chí là hạ lệnh giết chết 2 kẻ hầu thân cận nhất của mình?
Rút cục thì Michael Moretti cũng chỉ là một nhân vật phản diện theo đúng cái nghĩa của nó. Kể cả cái chết tủi nhục.

Adams Warner trở thành tổng thống Hoa Kỳ cho tin yêu của hàng triệu dân chúng khi mà chính cuộc đời của anh ta còn không tìm được một điểm tự tha thứ nào cho bản thân.
Jennifer thì mất tất cả: tình yêu, con trai... chỉ trừ có tấm danh thiếp vẫn mang một cái nghề cao quý là luật sư sau từng ấy những chuyện đã trải qua.

Ôi chúa!
Mèo vẫn biết cái nghề luật không phải là để thi hành công lý, mà là để thi thố xem thằng nào nhiều trò miệng lưỡi và mánh khóe hơn. Nhưng mà thực thì cũng phải đến khi đọc cuốn sách này mèo mới được chứng kiến tận mắt cái quyền lực đó của nước Mỹ. Ồ, chắc đây phải khẳng định là điều giá trị còn lại sau khi đọc xong cuốn sách mà tức đùng đùng muốn ném nó vào góc nhà.

Rút cục thì cả tiểu thuyết chỉ có một nhân vật Mary là vợ của Adams Warner là giữ lại được hứng thú của mèo. Cái tiểu xảo của chị ta có thể qua mắt những kẻ ngờ nghệch như Jennifer hay Adams chứ mèo thì biết tỏng tòng tong ngay từ đầu. Một người phụ nữ độc như nanh rắn, xứng đáng với địa vị phu nhân quyền lực của đất nước.

Mèo sẽ còn thử lại với một tác phẩm khác nữa của Sydney Sheldon để biết trực giác của mèo từ ngày xửa xừa xưa không rờ đến truyện của bà có là đúng hay sai. Quả thực sau chuyện này, mèo lại thêm phần nể phục trực cảm của bản thân.



3 - Đọc hết cuốn "thiên thần nổi giận" và phóng vèo đi học. Mèo lại được một anh bạn cùng lớp giới thiệu về một bộ phim hay ho của năm 2009 bị cấm chiếu ở Việt Nam. Ô!

LAW abiding citizen TT_TT. Chẳng thấy gì khác lắm so với kinh nghiệm mèo vừa trải qua về sự-thật-của-công-lý Hoa Kỳ.


LUẬT! LUẬT! LUẬT!
Cái này có nên gọi là duyên phận hay điềm báo gì không :-S?
mèo bị ám rồi TT_TT


Chó say xe!

Chủ Nhật, 6 tháng 12, 2009

Cái ngày thứ 7 hôm qua có lẽ là một kỉ niệm không thể nào quên được đối với mèo, mà nếu là người khác không động mấy lòng trắc ẩn với các loài động vật, chắc họ đã phải sử dụng một từ khác thay vì "không thể nào quên được", chắc sẽ là "kinh hoàng" cơ.

Nhưng mà vì tình hình là mèo thích loài chó một cách đáng ngạc nhiên, thế nên là mặc dù chú cún ở ảnh bên này đã làm cho mèo một phen suýt khóc, mèo cũng không nỡ gọi ấn tượng ngày hôm qua bằng cái tính từ nghiệt ngã ở bên trên kia được.

Không giỏi tìm hiểu để biết được cụ tỉ tường tận giống loài của chú cún này như Clare, nhưng mèo thực sự ấn tượng về cái kiểu mặt rất khôi hài của chú cún này, có nét gì đó giống bố con nhà chó luôn làm cho mèo Tom sợ chết khiếp trong loạt phim hoạt hình Tom & Jerry. Tất nhiên, nhóc này chỉ là chó lai thôi. Mẹ nó là chó ta (chó nhà bác tớ), còn bố nó là giống gì thì có trời mới biết ^^!

Và ngày hôm qua chú chó tội nghiệp đã vĩnh viễn xa rời chó mẹ thân yêu của mình sau ba tháng sinh ra và lớn lên ở đất Hà Tây. Chú cún theo xe papa tớ để về với ông ngoại của mèo - thị xã Phú Thọ.

Lần đầu tiên đi xe ô tô, lúc đầu mẹ tớ nhìn mắt con cún ngân ngấn nước, cứ nghĩ rằng nó buồn vì phải xa ra đình nó, bèn nịnh bợ vỗ về chú cún. Tớ nghe mẹ nói vậy cũng thương thương. Thế là từ ghế xe trên, tớ bò xuống hàng ghế dưới để ngồi cùng với con cún.

Nhưng mà...
Tớ sớm phát hiện ra rằng cái sự đờ đẫn của con cún này là do... say xe ạ TT_TT.

Lần đầu tiên không chỉ là chứng kiến một con chó say xe nó là như thế nào, tớ còn là nạn nhân của đồng chí ấy.

Xe ô tô đi thì làm gì yên cho được. Và chú cún ấy thì cũng đâu chịu nằm im một chỗ cho người ta nhờ. Say xe, nước dãi nó nhỏ tong tong vào cái bao tải mẹ tớ đặt nó trong đó. Và cả người con chó phía trước cũng ướt như tạt mưa vì cái thứ nhãi nhỏ ra do lần đầu đi xe. Mà nó thì có chịu nằm yên cho đâu cơ chứ?! Nó cứ tìm mọi cách để bò lên ghế, và bò lên lòng cái người đang ngồi giữ nó! Tức là tớ!!

Khổ thân, cái bao tải quá nhỏ để giữ được nó an lành trong đó. Và tớ là nạn nhân một cách toàn diện khi mà quần tớ ướt từ trên xuống dưới do nhãi nhề của chú cún say xe bết lên TT_TT.

Không có mùi. Nhưng cái cảm giác nhớp nháp cứ gọi là lạnh sống lưng :((.

Mẹ tớ nhìn thấy thế ngứa mắt quá đá tớ ra và thế vào chỗ tớ, càu nhàu bảo có mỗi con chó mà giữ cũng không xong. Hờ, thế mà mẹ tớ cũng phải vất vả chán và cũng ướt đầy tay vì cái sự say xe của nó chứ không đâu!

Dù sao thì, tớ vẫn còn sống sót và an toàn trước sự kiện ngày hôm qua ^o^. Bằng chứng là giờ tớ đang ngồi gõ cái entry này đấy thôi ^^.
Và dù sao thì... tớ vẫn không thể chỉ vì một cái sự kiện nhỏ nhoi đó mà ghét chú chó đấy được.
Tình hình là ngược lại mới gay chứ!!
Rất muốn ôm chó mèo ;___;, nhà bạn nào có chú cún hoặc chú mèo nào sạch sẽ hung cho tớ qua ôm cái ^o^ (!)

Đi bộ. Mắt của loài ăn tạp.

Thứ Sáu, 4 tháng 12, 2009

Hóa ra là dạo này mèo duy trì được thói quen rèn luyện thể lực nhiều hơn là mèo nghĩ ^o^.
Bạn Siên Gà đã từng trố mắt lên khi mèo bảo rằng từ năm học thứ 2 trở đi mèo sẽ đi bộ đến trường. Mất đâu đó khoảng 20 phút đi bộ, tính ra chắc cũng tầm hơn cây số gì đó.

Mèo chọn đi bộ phải có lí do gì chứ? Đương nhiên.
Sức mèo tuy khỏe như vâm với thời tiết và các chiến binh bạch cầu thì cực kỳ quả cảm khi chống lại với virus, vi khuẩn, mèo cũng không dám coi thường mà suốt ngày để mình ngồi ỳ ra trước màn hình máy tính đâu.
Cơ mà mèo không đủ sức để ép mình dành một thời gian nhất định chạy bộ theo đúng nghĩa gọi là thể dục. Vậy nên khi có cơ hội chính đáng để vận động như là đi bộ đến trường thì chả tội gì mèo không bám víu lấy nó để vớt vát cái cơ thể có xu hướng chịu tác động của việc ngồi quá nhiều TT_TT.

Nhưng có vẻ như là mèo làm được nhiều hơn cái lịch trình tuần học 3 buổi của mình. Do cái sự nghiện trà sữa bất thình lình, mèo thường không kiềm chế được việc dong ra khỏi nhà vào lúc 9h tối, có khi là 10h lận, để phóng thẳng ra đầu đường Đội Cấn và mua một em trà sữa vị bạc hà về nhà thưởng thức. Đương nhiên, đó là lúc để mèo sử dụng phương tiện thuận lợi nhất của loài người: xe căng hải :)).

Mất tầm 30 phút cho quãng đường cả đi và về khi mua trà sữa, và gần như tối nào mèo cũng ra khỏi nhà. Tức là cũng được 30 phút thể dục thể thao mỗi ngày đấy chứ!!
Mà điều thú vị là, con đường mèo đi mua trà sữa và đường đến trường nằm ở hai hướng đối lập nhau. Thế nên bài tập cũng tăng thêm phần nặng khi mèo quyết định sẽ đi mua trà sữa sau giờ tan học buổi tối.

Kể ra thì quãng đường đi cũng là có mệt đấy, nhưng mèo vẫn rất chi là khoái chí và tung tẩy, vừa đi vừa lẩm bẩm theo những ca khúc vọng ra từ cái mp3 cà tàng, bất chấp thiên hạ đang nhìn mình như 1 con dở :)). Hơ hơ, nhưng mà khi mèo đã nhét headphone vô tai thì không cách nào không im lặng được nếu chẳng hay nó shuffle đến bài mèo thích.

Tuy nhiên, có một kinh nghiệm mà chắc chắn mèo sẽ không bao giờ dám mắc phải một lần nữa đó là: không bao giờ được phép đi bộ nếu trong dạ dày không có ít nhất đến lưng chừng, nếu như mèo không muốn một lần nữa rơi vào cái tình trạng khi trở về nhà không chỉ có tay chân run lẩy bẩy mà cả não bộ cũng tê liệt theo T_T. Đây gọi là bài học đắt giá cho "ngày đầu tiên đi học" của mèo.




Mà nhân tiện hôm rồi trong một lần tung tẩy đi mua trà sữa, tự nhiên mèo lại nhớ đến một câu chuyện khoa học từng được nói đến trong bộ j-drama My Boss My Hero. Đó là câu chuyện về mắt của loài thỏ.

Thỏ là loại động vật ăn thực vật, chúng là những con mồi mà kẻ đi săn nhắm tới. Vì thế cho nên, đôi mắt của nó được thiết kế để có thể quay được 360 độ, giúp cho nó cảnh giác được tứ phía.
Trong khi đó, những loài động vật ăn thịt như những con họ nhà mèo, nhà chó thì lại cần một hướng mắt thẳng để theo dõi mọi động tĩnh của con mồi mà bắt lấy khoảnh khắc của thời cơ săn đuổi.

Thế là tự dưng mèo lại cười. Nghĩ là, thế với những loài ăn tạp thì sao? Ví dụ như chính con người chúng ta chẳng hạn?
Rõ ràng khi có những giải thích cực kỳ khoa học trên, chúng ta đã có thể trả lời được bản chất của loài người là kẻ đi săn, hay có nghĩa là loài thiên về ăn thịt.
Liên tưởng đến cái cách loài người đối xử với chính đồng loại, đôi khi cũng thấy một sự tàn nhẫn đáng kinh ngạc ở trong đó. Vậy là... thoáng một chút buồn.

Nhưng mà câu chuyện thì cũng chỉ dừng lại ở đó mà thôi ^^. Mèo nghĩ là cũng chẳng cần phải đào bới những thứ sâu xa hơn vì bây giờ không phải là lúc để mèo được quyền thảnh thơi mà ngồi bình luận chuyện dân tình thế thái. Có quá nhiều vấn đề của bản thân mà mèo vẫn chưa tìm được cách giải quyết.

Nan giải.

Người giống Woo Hyuk... crying rain...

Thứ Bảy, 14 tháng 11, 2009

...ấy là cái tên một câu chuyện của cô bạn thân nhất của mèo.
Woo Hyuk là tên 1/5 của H.O.T., một trong số hiếm hoi những star mà mèo đã từng nhận làm "chồng" dù bây giờ nó đã được thêm hậu tố "cũ".

-------------------
Không có nhiều lắm những male celebrities đủ sức khiến mèo nằm mơ rằng mình sẽ là một cái gì đó gần gũi của anh.
1. Người đầu tiên ấy của mèo là Scott Moffatts - người anh cả của 2 thằng em sinh đôi trong bộ tam The Moffatts. Mèo chính thức chết mê chết mệt anh này kể từ "Until You Love Me", một MV tổng hợp của MTV từ cái thời mà đĩa CD vẫn còn là một vật phẩm xa xỉ khó kiếm ở cái xứ Lâm Thao nghèo nàn.
2. Người thứ hai là Aaron Carter, cậu nhóc tóc vàng cưa đổ mèo trong MV của "I want Candy". Aaron giờ ở nhà của mèo vẫn còn một cuốn sưu tập ảnh mèo cắt ra từ báo TNTP và HHT đấy nhé!
3. Thích Tiểu Long cũng là một trong số những chàng trai khiến mèo rung động, kể cả cái sự phát phì của chàng ta bây giờ. Mặc dù mèo có cảm giác cái sự thích của mèo dành cho Thích Tiểu Long không được gần gũi cho lắm với cái ý nghĩa của tất cả những người còn lại ở đây.
4. Vâng, chính là anh, Jang Woo Hyuk. Anh là người đầu tiên *và chắc là già nhất :P* mèo cua về làm chồng và gọi đúng với cái danh từ "chồng yêu" như bao nhiêu bà Jang khác ở đầy rẫy khắp nơi kể từ ngày đó cho đến bây giờ. Và câu chuyện còn liên quan đến anh sẽ còn tiếp tục như là chủ đề chính của entry này sau một vài liệt kê nữa.
5. Hongo Kanata là nhân vật sau đó được bạn mèo yêu thích. Tất cả xuất phát từ vai diễn Echizen Ryoma trong movie của Prince of Tennis. Và mặc dù những gì mà Kanata thể hiện trong bộ phim đó vẫn chưa là trọn vẹn tính cách thú vị của nhóc kiêu ngạo Ryoma, cậu bé cũng đã mang đến một hình tượng sát thực nhất với nhân vật này trong tất cả các phiên bản chuyển thể trước nay như là movie, musical hay phiên bản của Trung Quốc...
6. Và cũng cùng trong dàn cast của Prince of Tennis, Aiba Hiroki, người đảm nhận vai diễn Fujii-kun là người đầu tiên xuất hiên trong ví của bạn mèo.
7. Chà, quả là một con số đẹp cho con cưng Yamada Ryosuke, nhân vật ít tuổi nhất trong số những người ảnh hưởng đến mèo và cũng là nhân vật mở đầu cho một thời kì đằng đẵng mèo theo đuổi tham vọng không đáy của ngày Johnny Kitagawa. Thích bé Yama lắm lắm lắm! Nhưng giờ bé chỉ là một hình mẫu con trai tương lai của bạn mèo mà thôi. Mèo với bé không hợp nhau để là một cái gì đó :P
8. Inoue Joe - là anh nhà của mình hiện giờ và forever kể cả nếu sự thật mèo đã thuộc về một ai đó. Anyways, hiện tại thì mèo thuộc về chính bản thân mình. Còn nói về anh Joe, blog này của mèo đã có quá nhiều thứ liên quan đến ảnh rồi.
9. Sato Takeru. Bạn già chết tiệt mèo thề là mèo yêu bạn ấy. Chỉ tiếc mèo đã là nô lệ của anh Joe rồi chứ nếu không thì dám mèo cũng chạy sang tranh phần bạn Takeru của em Nostalgic lắm.
---------------------------------


9 là một con số hơi nhiều. Nhưng với mèo thì đến giờ bất cứ ai trong những cái tên trên đều là một ý nghĩa vô cùng lớn lao. Nhưng kể ra trong số ấy, có lẽ chỉ có cái tên Woo Hyuk có thể cho mèo một cảm giác thực như chạm khẽ từng đầu ngón tay vào thứ xúc cảm mơ hồ ấy...

Câu chuyện bắt đầu từ một sự tình cờ của năm lớp 11 khi mèo chợt phát hiện ra bản sao của Woo Hyuk ở ngay lớp H trong trường mình. Thực sự khi ấy mèo đã rất choáng váng bởi hơn bất cứ một thời điểm nào khác, những năm tháng cấp 3 là lúc mèo say nắng anh Hyuk khủng khiếp nhất. Cậu ấy là Việt Hưng, một cái tên đẹp dù rằng mèo cá mèo sẽ không thích gọi tên cậu ấy không có chữ đệm.

Và thế nào nhỉ? Kể từ giây phút ấy mèo nghiện cái việc được ngắm bạn ấy giống như thể được chiêm ngưỡng một Woo Hyuk bằng da bằng thịt. Mèo vẫn khoe khoang với những người bạn cũng có cùng tình yêu dành cho anh Hyuk về cậu bạn ấy, rằng đó là một bản sao hoàn hảo đến không ngờ. Mà chẳng phải chỉ có mèo, cả Kaze hay những nường hoàng tộc tổ 2 cũng có chung sở thích ấy.

Nhưng... thật sự là mèo đã biết lòng mèo nghĩ khác, khác với chính cả ngày hôm qua khi thật tình cờ và bất ngờ mèo thấy Việt Hưng đứng giữa đám đông người trong lễ hội kỉ niệm 40 năm CNN. Và thế là cái ngày lễ kỉ niệm chán bỏ xừ như truyền thống bao năm của CNN bỗng chốc trở nên ý nghĩa hơn với mèo tất cả chỉ bởi sự xuất hiện đó. Dù rằng, đương nhiên vẫn như mọi khi, bạn ấy khoác vai hạnh phúc với một người mà mình mèo nghĩ là đã từng biết. Vẻ như vẫn là cô bạn lớp I mà ngay cái hồi đầu tiên mèo biết đến cái tên Việt Hưng thì cả trường đã biết họ là một bộ đôi hoàn hảo của CNN. Hình như vẫn là cô ấy...

Việt Hưng vẫn giống hệt như những ký ức của mèo 3 năm trở về trước.
Cậu ấy giống như là một phiên bản trẻ hóa diện mạo của anh Hyuk. Nhưng Việt Hưng là Việt Hưng. Một Việt Hưng giống hệt như con người mà mèo không giấu nổi tò mò ngày ấy, mà đến bây giờ vẫn vậy. Cậu ấy có vẻ gì đó lạnh lùng và xa cách, cậu ấy giống như một lãng tử hào hoa mà các chị em vẫn mơ như là anh chàng bước ra từ truyện tranh... Cậu ấy khiến mèo muốn biết nhiều hơn về cậu ấy. Nhưng mà khó thay mèo lại không thể đến gần khi có một bức tường vô hình ở ngay giữa mèo và ánh mắt của cậu ấy. Đó là một đôi mắt rất đẹp. Và đôi mắt ấy hình như đã dành trọn cho một con người khác...

Thực tình thì... không thể phủ nhận là mèo đã và đang rất thích cậu ấy. Nhưng mèo lại chỉ muốn có một cơ hội trở thành một người bạn của cậu ấy thôi. Trực giác của mèo nói cho biết rằng tính cách của cậu ấy, một thứ mà mèo chưa bao giờ được chứng kiến hay cảm nhận, suốt từng ấy năm, là vô cùng thú vị. Nhưng lại cũng chính trực giác ấy nói cho mèo một điều có thể là không thật, nhưng đầy sức ám ảnh ấy là: mèo không phải loại con gái mà bạn ấy để tâm tới, kể cả với tư cách một người bạn...

Thực sự là nói đến đây nhiều khi cũng thấy cay đắng... Lúc nào cũng là vậy, lúc nào mèo cũng không được coi như là một đứa con gái theo đúng nghĩa của nó. Gắn cái mác "cá tính" bên cạnh đâu có gì là tự hào? Trái lại, nó thực ra giống như một cái mác "tử tội" đủ để khiến cho phần đông số người ta xa lánh với mèo hay chỉ đối với mèo bằng những giao tiếp xã giao.

Đôi khi, mèo cũng muốn trở thành một con người khác ngọt ngào hơn, nữ tính hơn. Nhưng có lẽ thời gian đã là quá lâu để "cá tính" bị vôi hóa dính chặt vào niềm kiêu hãnh của mèo. Mà con mèo 3 chân này, nếu mất đi lòng tự hào ấy thì chẳng còn con đường nào để đi ngoài cái chết. Niềm kiêu hãnh ấy đã giữ cho mèo tồn tại đến tận ngày hôm nay, bỏ đi làm sao được cái phao duy nhất cho mình nổi giữa đại dương mênh mông sóng? Vứt đi rồi liệu thực sự sẽ có một con thuyền đi qua cứu vớt, hay lại bỏ mặc mèo chết chìm giữa khoảng bao la?

Ôi... là thế đấy...

Những con người có giá trị ảnh hưởng đối với mèo luôn là những người khiến mèo phải đối diện với chính bản thân mình, để rồi lại tự thấy mình cô đơn và lạc lõng, không một điểm tựa, không một yêu thương, không một tin tưởng. Muốn yêu thương cũng thật là khó, nói gì đến được yêu thương?

Ôi thiệt là lố bịch làm sao...
Biết chắc nếu gặp lại, không, đúng hơn là nhìn thấy bạn Việt Hưng một lần nữa, cái mớ bòng bong này lại khiến cho mèo muốn phóng vút xe lên 70-80 cây số, thế mà cái bất chợt ngày hôm nay mèo vẫn cứ muốn nó lặp lại! Cũng phải hơn 1 năm kể từ cái lần mèo tình cờ thấy bạn ấy bước nhanh dọc con đường chính trong Hanu rồi...

Tự nhận là rất vớ vẩn.
Nhưng mèo biết là mèo thích bạn ấy đến kì lạ, dù chỉ một việc đơn giản là tình cờ nhìn thấy bạn ấy ở trên đường. Dù ngày hôm nay mèo thực sự muốn khóc, mèo lại không cản được nụ cười vì một bất ngờ thú vị.
Điên thật, nhưng mèo thích cái cảm giác quái dị này dù nó làm cho mèo ít nhiều thấy đau ở một cõi sâu xa nào đấy mà lâu lắm rồi đã hóa thành hoang mạc.
Ngày hôm nay trời có một chút mưa...

crying rain...

Chiếc hộp thời gian: món quà số 1

Thứ Tư, 21 tháng 10, 2009

Gọi là học tập bạn Pika Rock, mèo cũng làm 1 dạng bài entry có cùng 1 tên gọi để... khoe của :)). Cái sở thích điên rồ của mèo ấy là sưu tập "đồ cổ" sẽ được gắn mác "Chiếc hộp thời gian" cho nó oai. Nói gì thì nói, thứ mà mèo đam mê nhất trong hàng loạt những thiết bị diệu kỳ của bạn Doraemon là "Cỗ máy thời gian" mà!

Gọi là "đồ cổ" thế thôi. Mèo chả đại gia đến mức làm nhà sưu tầm thế đâu. Có thể hiểu đơn giản nó là những món đồ xưa cũ, xưa ở tuổi thọ của nó, cũng có thể xưa ở style, ở thời điểm mà nó thịnh hành trong quá khứ. Mèo rất nhớ cái thời "ngày xưa ơi" ấy, và mèo muốn kiếm về trong góc bàn của mèo những món đồ nhắc nhớ mèo những quá khứ đẹp đó...

Tada... và đây là món đồ đầu tiên sau nỗ lực tìm kiếm của mèo ^o^:

mèo 3 chânMọi người đã thấy quen chưa ạ ;). Bút máy (bút mực) Trường Sơn màu đỏ và bút kim Hồng Hà màu xanh bộ đội rất kiểu nhà quê :)).

Vầng! Nhưng đó là tình yêu suốt những năm học cấp 1 của mèo đấy ạ. Những năm đầu tập viết chữ, bút mực Trường Sơn màu đỏ lúc nào cũng đồng hành trong hộp bút của mèo.
Thú thực là hồi đó mèo chỉ thích mỗi bút Trường Sơn thôi vì nó rẻ (hồi lớp 5 của mèo là 3000 thôi) là một mà viết sướng ơi là sướng, êm tay mà nét to. Dầu rằng biết viết bút kim chữ sẽ đẹp hơn và thậm chí còn trơn tru hơn nữa, mèo vẫn gắn bó với em nó cực kỳ.
Bút kim thì phải mãi đến sau này mèo mới thích viết. Và dù bây giờ có bao nhiêu cái bút đắt mấy chục ngàn đi chăng nữa, mèo cá rằng không có bất cứ một cái bút nào có thể viết ngọt ngào hơn được bút kim đồ cổ này của Hồng Hà. Cái bút này cũng xuất hiện hơi bị nhiều trong những bộ phim chiến tranh Việt Nam rồi đó nha ;).
Cũng cây bút kim ấy, ngày xưa mèo có 1 cây màu xám tro, đẹp mê hồn. Mà xong vì chuyển nhà qua chuyển nhà lại giờ mèo chả biết nó lưu lạc phương trời nào rồi í :-<. Dầu sao thì hôm nay đi mua đồ không được màu tro quyến rũ ấy, lấy em màu xanh này cho nó cổ điển những năm tám mấy cũng là một điều hay ho. Để ý tiếp đến cái thước kẻ có 2 đơn vị đo cm và inch 2 màu đen đỏ kia nha. Từ bé đến lớn mèo chỉ thích dùng thước 30cm thôi. Cầm mà đập đứa nào thì cứ gọi là... sướng cả tay =)). Và cái em 2 màu xanh đỏ kia hồi lớp 3 mèo cũng có 1 em na ná thế (mặc dù chắc chắn nó là đồ Tàu hay đồ Việt chứ không phải mác made in Thailand như em trong ảnh). Cái thước đó ngày xưa gắn bó với bạn mèo đâu đó khoảng 2 hay 3 năm học gì đó lận cơ. Bạn thích em nó lắm vì nó dẻo thôi rồi, uốn cong hoài mà chả gãy. Cơ mà thực tế thì loại thước kẻ 30cm mà mèo hay dùng nhất thì vẫn lại là cái em đồ Tàu mà giờ ra ngoài hàng mua vẫn còn ối đó: có cái vỏ bọc màu vàng chói lóa ế. Mèo cũng thích em nó nữa. Nhưng mà giờ đi tới đi lui chỉ tìm thấy cái loại nhựa cứng mà font chữ sử dụng cho mấy cái số in trên thân thước hình như là Arial cỡ 10 sao đó TT_TT. Hãng này ra 2 mẫu thước. Cái kể trên thì cứng và giòn, còn cái mèo thích nó dùng font chữ có chân, các số in béo tròn mà đường nét thanh mảnh và độ dẻo của cái thước chuẩn hơn hẳn. Tiếc là giờ em nó thuộc hàng hiếm :-< i =""> quả thực là lí tưởng cho 1 cuốn Nhật Ký tiện cho mèo vẽ hươu vẽ vượn và đính đủ các thứ lỉnh kỉnh vào em nó (kiểu như biên lai đánh dấu kỉ lục con số lớn nhất mà TK Vietcombank của mèo từng có chẳng hạn =)) )

Ơ hờ... 3 thứ đó là đủ cho một ngày hôm nay sung sướng dù vẫn đang ốm quay ốm quắt rồi :)).
Khi nào rảnh rang sẽ khoe thêm một vài món đồ cổ đúng nghĩa của nó khác =)).

2009-08-05

Thứ Tư, 5 tháng 8, 2009

Ôi kì tích... Thế là coi như 5 ngày liên tiếp chẳng thèm onl gì cơ đấy!! Với một con nghiện ngồi net còn hơn cả ăn cơm đó chẳng phải là một sự diệu kỳ sao?

Mèo té văng đến một nơi không có net trong hai ngày thứ 5 và thứ vì một vài lí do cả chủ quan lẫn khách quan. Về nhà ngày thứ 7 thì hỡi ôi, hay tin rằng: "modem cháy rồi cháu yêu nhớ!". Mà zồi ôi, khi cháu nó về nhà và nhận được câu đó thì cũng đã xế chiều rồi. Và ngày hôm sau thì còn gì tồi tệ hơn khi nó là... Chủ Nhật? Vâng, thì làm đếk gì có công ty nào nó chịu làm vào cái ngày nghỉ tuyệt vời thế này cơ chứ? Và cháu nó phải chờ đến tận thứ 2 để cô chủ đi-ký-hợp-đồng-mới! Điều đó có nghĩa là cháu nó sẽ không có mạng trước ngày thứ 3.

Hoặc là cháu nó té veo đến trường vừa ngồi điều hòa mát rượi vừa onl, nhưng lo ngay ngáy cứ đến tối là acc của mình bị khóa bay biến, với lại tốc độ máy rùa như con sên dù ram 2gb (hay 1gb nhỉ?, dù thế nào thì nhìn cấu hình cũng rất là khủng mà vẫn cứ rùa ngất rùa ngây). Thêm vào đó, toàn bộ tai nghe chả hiểu vì lí do gì đã được quán triệt là... rút ra bằng sạch =_=. Với một đứa nghe nhạc nhiều gấp 3 lần giờ ngủ tiêu chuẩn thì đó rõ là một cực hình mà... õ_õ | Hoặc là cháu nó ôm cái portable firefox ra hàng để ngồi lọc cọc làm việc không có word =_=.

Cách nào cũng là tối kiến cả. Thôi thì ở nhà cho lành, coi như được một phen làm quen với thế giới ngày tận thế!!!

Cơ mà các cụ nói cấm có sai. Nhàn cư vi là sinh ra bất thiện. Trong đống ngày nằm ườn ở nhà đem quạt ra phật phật và bật máy lên không có việc gì để làm, mèo đã kịp thanh toán xong kha khá những bộ j-drama đáng xem, ít nhất là với sở thích cực kỳ khó tính của mèo. Đếm ra thì có Voice, Engine, Dragon Zakura với movie linh tinh gì gì đó. Rỗi hơi ngồi chơi Chuzzle giành giật thêm được cả cục mề đay nữa mà rồi vì cài lại em máy bay mất sạch TT_TT. Cái chuyện cài lại máy sau 4 tháng an lanh này xem chừng liên quan đến 2 ngày mèo bay veo qua veo lại Đội Cấn - Đặng Thái Thân trong 2 ngày thứ 5 và thứ 6 kể trên, kèm theo đó là cả một cục tức to đùng mang tên: con sao biển +_+

Quay trở lại với J-Drama, mặc dù cấm ai dám nói mèo thua kém thằng nào trong hiểu biết về nó, cơ mà số lượng phim mèo đã xem nhiều khi còn không bằng chỉ là một đứa mọt manga đá chéo sân :)). Cơ mà mèo không quan tâm lắm. Mèo xem khoái xem phim điển hình và những phim theo sở thích của mèo hơn là những bộ người ta hô hào này nọ mà mèo xem xong ứ có cảm giác gì hết trơn hết trọi.

Mà thực ra thì trong đống phim trên cũng có khá nhiều cái mèo không thích đấy.

Đầu tiên phải kể đến Voice. Bộ phim này dù nói về pháp y mà cuối cùng toàn là những câu chuyện tình nghĩa =_=. Mèo muốn xem phim hình sự trinh thám cơ, thành ra dù nhận thức được Voice là một bộ phim đầy tính nhân văn, mèo cũng chỉ xếp bộ này vào cái dạng xem cũng được.

Kế đến là Dragon Zakura. Bộ phim này xem chừng là một bước ngoặt rất lớn đối với bạn Usavich (hay untalkativebunny hay greyandblack của ACC). Bạn í thì là một pre/reviewer mèo khá là nể nang vì khả năng viết của bạn ấy khiến mèo tò mò về khá nhiều bộ. Dragon Zakura chính là một trong số đó. Tuy nhiên, vì biết mình không tông xuyệt tông coi phim với bạn ý ngay từ cái hồi Haken no Hinkaku nên thường không có dự định bộ nào bạn ấy viết review. Nhưng tại tò mò quá, muốn biết tại sao Dragon Zakura lại là một bước chuyển biến cho cuộc đời bạn ấy chứ không đơn thuần chỉ là thích như những bộ khác... và thế là mèo coi.
Cơ mà thật lòng coi bộ này xong mèo không có cảm xúc mấy. Thật sự mà nói, một bộ nào mèo coi được từ đầu đến cuối có nghĩa là người khác xem sẽ khen hay. Nhưng chung quy thì cái bước ngoặt của tất cả lũ học sinh đần độn của cái trường Ryuukan và bước ngoặt của cả một người như Usavich nữa cũng không phải là cái gì quá lớn lao với mèo. Ờ thì biết nó hay, nó giá trị và nó là một bài học định hướng cho bất cứ ai đã đang và sẽ bước vào đời. Nhưng... vẻ như con mèo 3 chân này khác người quá sao đó mà nó cảm thấy những bài học ấy không cần thiết, hay là không thể áp dụng được với bản thân nó. Tấm bằng đại học là một thứ giá trị dù ở bất cứ quốc gia nào, nhất là một tấm bằng của Todai - đại học danh tiếng nhất Nhật Bản. Mèo cũng đã nhận ra cái giá phũ phàng mà mèo sẽ phải đương đầu trong năm tới khi kết thúc ở Arena, một tấm bằng Advance Diploma không bao giờ là giá trị ở cái đất nước Việt Nam này. Hơn thế nữa công việc thiết kế đòi hỏi ở con người ta sự chăm chỉ, nhưng mèo thì lười vô đối. Nhưng mèo vẫn không cho rằng mình đã sai khi chạy trốn khỏi ĐH quốc lập. Ừ, cứ gọi mèo là đồ nhát gan kẻ thua cuộc cũng chả sao hết. Chỉ cần bản thân mèo biết rằng mình đã vứt bỏ được rất nhiều sai lầm của quá khứ khi chấp nhận thua cuộc. Mèo chẳng giỏi giang bằng ai, còn thua kém rất rất nhiều người mà chỉ cần mỗi lần nghe tên mèo ôm một nỗi hận không sao tả xiết. Nhưng mèo cũng biết có hàng tá những đứa bằng giỏi hàng đầu vẫn phải ghen tị với mèo. Mèo vẫn có thể ngủ mười mấy tiếng 1 ngày mà điểm số ở trường khối đứa không theo được, mèo vẫn có thể đi chơi bạt tử mà tháng nào cũng chả thiếu tiền tiêu, không phải được chu cấp vì mèo đã tự lập về tài chính trước cả khi mèo lên đầu 2 tuổi tác ít nhất là 8 tháng giời.

Mèo vẫn còn muốn hơn thế. Mèo muốn số tiền mèo kiếm được mỗi tháng không phải 6 mà là 7 chữ số 0. Mèo muốn sống có mục đích, sống có giá trị. Ồ... nhưng giờ ngoài vấn đề tài chính ra mèo thấy cái gì của mèo cũng không được ổn lắm. Không ai bắt một đứa 20 tuổi không được phép vấp ngã thêm lần nữa. Nhưng mèo không thích, không muốn và biến mình thành một đứa sống dè dặt lúc nào không hay. An phận là điều khiến mèo hận nhất ở bản thân mình. Nhưng không có mục tiêu thì lấy gì để mà cố gắng?

Thôi bỏ đi, lảm nhảm nhiều quá rồi =_=. Đi ngủ, tí còn lôi con táo ra chém gió vụ con sao biển.

2009-07-25

Thứ Bảy, 25 tháng 7, 2009

Tôi thực sự yêu một người.
Yêu anh ấy. Rất nhiều.
Yêu đến mức cả sự tàn nhẫn của anh cũng không thể nào ghét bỏ được.
Yêu đến mức bản thân mình bị tổn thương ghê gớm cũng không thể nào từ bỏ được.
Yêu đến mức không sao quên được.
Yêu đến mức không thể yêu ai khác hơn thế được nữa.


Tôi vốn đã định từ bỏ.
Vậy mà ngày hôm nay tôi đã làm tổn thương 1 người. Và làm tổn thương chính bản thân mình.
Lâu lắm rồi mới lại có cảm giác bị bỏ rơi đến vậy.
Nói chuyện với anh.
Tuyên bố rằng mình kiệt sức.
Tôi muốn dừng lại, và sẽ dừng lại.
Để rồi chợt nhận ra rằng mình đã mắc bẫy vĩnh viễn.

Tôi yêu anh nhiều hơn tôi tưởng.
Tôi viết để khẳng định rằng cho đến tận bây giờ tôi vẫn yêu anh ấy.
Tôi viết để ghi lại cảm xúc của tôi lúc này.
Một nụ cười.
Lần đầu tiên sau từng ấy thời gian, tôi có thể cười vì tôi biết mình yêu anh.

Tàn nhẫn...

Thứ Sáu, 10 tháng 7, 2009

Anh vẫn cứ là anh của mọi lần...

Vẫn là câu trả lời em đã biết trước từ lâu lắm rồi...
Một câu hỏi tương lai, anh không bao giờ khẳng định.
Một câu hỏi hiện tại, anh luôn nói khi nào mình gặp nhau.
Rõ ràng anh không hề thay đổi. Rõ ràng con ác quỷ em hằng yêu vẫn còn ở đó.
Anh vẫn cứ tàn nhẫn với em như thế...

Nhưng...
em đáng để bị anh đối xử mãi như vậy sao?

Em mệt mỏi lắm rồi. Đôi chân em đã không còn sức để tiếp tục trò mèo chuột với anh nữa. Thuyền đã đứt dây và trôi đi vô định rồi.
Có thể đó sẽ là một hành trình cô độc dài vô tận. Nhưng dù như thế còn hơn dựa dẫm vào một cây cọc mục nát.
Con thuyền này muốn tìm được bến đậu cho riêng nó. Nhưng nó cũng không sợ phải lang thang trong suốt lịch sử tồn tại của mình. Đằng sau lớp sương mờ có thể là một hòn đảo, nhưng biết đâu lại là một vực xoáy tử thần? Chọn cách an phận vẫn sẽ là tốt hơn. Sẽ có một bờ biển trời quang mây tạnh, hoặc cũng có thể là một đường chân trời. Đấy là lựa chọn của em.

Đau lắm, nhưng chắc chắn em sẽ phải làm.
Tàn nhẫn với anh.
Tàn nhẫn với chính bản thân mình.

Quân Joker vẫn còn bám trên đỉnh "Đế thích hồi thiên" khi điểm trọng lực vô cùng tạo nên một chân không vô tình. Thời gian đang đếm ngược đến ngày nó biến mất. Sắp rồi...


~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Ẹc, mệt quá. Mèo đi ngủ!!!

Right-side labels of Gmail is disable now

Thứ Năm, 2 tháng 7, 2009

OMG =_=. This is the most useful function of Gmail. But now, every gadgets is stuck in the left side (except chat module).

I hate hiding my labels
I hate scrolling down to see the quick-links
I don't like "Go to labels" function too. Instead of one click, I have to type some initial characters that I never remember =_=. It takes time to think =_=. Because I remember my labels through their colors T^T

16 visible labels now (try to hide 3 labels are fewest using)
8 quick-links
Google calendar is used as a day-runner
Google Docs for creating sharing documents
All of them are in the left
How long my email will take? :((


2009-06-26

Thứ Sáu, 26 tháng 6, 2009

Nghỉ hè 1 tuần, mèo về quê theo nghĩa vụ, mặc dù nếu thẳng thắn ra thì đúng là mèo cũng thích về nhà :P.

Kì lạ là... cứ về đến nhà là mèo lại có sở thích đọc truyện tranh, cái niềm đam mê ngày xưa cháy bỏng trong mèo. Thế là bất chấp khoảng cách 6km từ nhà đến hàng thuê truyện, ngày nào mèo cũng đi...

Hóa ra mèo kiếm ra được nhiều tác phẩm thú vị hơn mèo tưởng. Có một bộ truyện tranh là "Sát thủ số 9", nét vẽ rất quen mà mèo không tài nào nhớ ra tên tác giả. Mà truyện ko có bản quyền ở VN thì có bao giờ có thông tin cho mèo tìm dc tên gốc? Mèo thích bộ truyện này, dầu rằng cái kiểu của nó chẳng kịch tính như cái sở thích của mèo.

Mèo đọc lại cả D.Gray-man. Rốt cục thì vẫn thích cậu bé bị nguyền rủa Allen Walker. Mèo thích cậu ta bởi vì dù lý tưởng là chính nghĩa, con người cậu ta vẫn mang đầy dấu triện hắc ám. Mèo là vậy, ko bao giờ thích nhân vật chính diện mà lại thích 1 nhân vật phản diện có tâm. Nhưng mà... kết quả thì mèo nghĩ mèo sẽ ko đọc nổi truyện này đến về sau mà sẽ là... anime để biết nội dung! Đúng là D hay thật, mà vấn đề là mèo coi anime trước. Và với mèo, thường thì xem 1 anime dc dựng từ truyện tranh mà thích mê nó rồi khó lòng bảo mèo mê manga hơn dc. Mèo thích những chuyển động hơn hình ảnh tĩnh.

Đã đọc tập đầu của Kuroshitsuji. Rốt cục thì nó vẫn là truyện mang tính giải trí phần lớn ~_~. Đúng phong cách manga bây giờ. Mèo không hứng.

Đọc cả Kimi no Kakera nữa ~_~. Ngày xưa đọc bộ này = tiếng anh mấy tập đầu thì thích lắm. Mà giờ đọc lại bản tiếng Việt thì hết thích rồi. Ghét con bé Ikoro nhân vật chính khủng khiếp cả thằng em nó nữa. Lúc đầu có cảm thương nó là công chúa mà phải chịu vất vả, nhưng về sau nhìn nó tối ngày khóc lóc mèo bực. Và mình ghét luôn cả cái niềm kiêu hãnh ngu xuẩn của nó khi lúc nào cũng tỏ ra hiên ngang ta là công chúa đây trong khi bụng thì sôi ùng ục? Xin lỗi chứ, mèo thích cái loại biết rõ vai trò và nhu cầu của bản thân hơn. Vì sĩ diện mà chết đói á? Xin lỗi, mèo gọi đó là ngu chứ chả phải là oai phong gì đâu =_=. Còn cái thằng em của Ikoro thì khỏi. Mèo biết là nó đáng thương khi không nhìn thấy gì, nhưng nó quá hồn nhiên trước những cái mà chị nó phải chịu đựng. Tối ngày ngồi ăn sẵn. Ai bảo mèo ác cũng dc. Mèo ghét trẻ con, ghét vì sự ngây thơ của tụi nó có thể là đau thương cho người khác. Ai không nỡ trách tụi nó vì chúng không hiểu cũng kệ. Mèo ghét trẻ con vì sự vô tâm của tụi nó. Vẫn biết ai cũng phải là trẻ con, mèo cũng vậy. Nhưng làm ơn đừng để ý thức hiện tại của mèo phải chứng kiến cái cảnh đó.
Cuối cùng thì, mèo ghét Shin Takahashi, tác giả của Kimi no Kakera và cả Saikano nữa. Những tác phẩm của ông luôn vẽ nên trong mèo toàn những nhân vật đáng thương. Với người khác là những nhân vật đáng thương cảm, với mèo đó là những kẻ đáng thương hại. Và xin lỗi nhé, mèo khinh nhất cảm giác thương hại hoặc bị thương hại.

Phư... ghét cái bàn phím ở cái hàng net này kinh lên dc ~_~. Mèo cứ như đánh vật với mấy cục đá ế ~_~. Thế mà hôm qua vẫn hoàn thành xong 2 tin cho Ichi trong khoảng chưa đầy tiếng đồng hồ. Cũng siêu nhân ra phết :)).



2009-06-15

Thứ Hai, 15 tháng 6, 2009

Bị sếp đánh cho 1 chưởng. ~_~
Mềnh ghét phải trả lời những bài tốn não thế này, thích mấy cái kiểu như Music Challenge như hồi bên JPA hơn... vì chỉ phải chạy playlist random.
Mà tình hình mềnh không từ chối được... thế có hãm không ~_~


Rule #1: If you open this you take it.
Rule #2: You are NOT ALLOWED to explain ANYTHING unless someone messages you and asks.
Rule #3: Tag ten people.


HARD

1. Bạn sẽ trả lời một cách thành thật những câu hỏi này chứ ?
Đọc hết entry của ảnh đến nửa số câu mềnh ứ có đáp án. Thế mềnh không trả lời có được coi là thành thật không?

2. Đã bao giờ thức suốt đêm để uống rượu chưa ?
Thức suốt đêm thì có chớ uống rượu thì không. Tết nhất người ta mời mềnh rượu vang mềnh còn không uống nữa là...

3. Từng đập vô mặt ai chưa ?
Đập theo nghĩa bóng thì có được tính không? Í mềnh là dùng ngôn ngữ trào phúng ế?

4. Có đang nhớ ai hay điều gì đó không?
Biết chết liền.

5. Ai làm bạn cười vì hạnh phúc?
eh... chắc là các beloved của mềnh chăng?

6. Hôn ai trong vòng hơn 5 tiếng chưa ?
ôi... Giá mà mình được như cô/anh ấy 8->

7. Ai là người cuối cùng bạn nói chuyện?
Nói chuyện theo nghĩa nào? Onl có tính là nói chuyện không? Nếu có thì là kxl, bàn về các bé con nít nhà bố già Johnny. Vấn đề gì không?

8. Bây giờ không thích cái gì ?
Bản thân


HARDER

1. Bạn có nghĩ have sex ở lứa tuổi của bạn là không tốt ?
Ớ thế không phải người ta bảo sex cũng cần thiết cho con người như đồ ăn thức uống à?

2.Bạn sẽ lập gia đình chứ ?
Đã lên kế hoạch từ cách đây 1 năm rồi.

3. Sẽ chơi thuốc không?
Thuốc nào? Thuốc gì?


VERY PERSONAL

1. Nếu bây giờ have sex bạn có use condom không ?
*mắt chớp chớp* mềnh có cách nào xài được thứ đó à?

2. Bạn có hài lòng về bản thân mình không ?
ếh, chả phải người ta bảo không bao giờ thỏa mãn là bản chất của loài người sao?

3. Bạn sẽ thay đổi bản thân vì người bạn yêu chứ ?
He he, vì người mềnh yêu thì mềnh càng phải là mềnh chớ.

4. Những khi gặp khó khăn, bạn thường tự nói gì để động viên bản thân ?

Được sinh ra trên cõi đời này là một điều kì diệu.


SECRETS

1. Lần cuối bạn khóc?

Tầm 3 tiếng gì đó. Bất giác nghe đến cao trào điệp khúc Miracle của SuJu. Quá khứ chợt vỡ tan.

2. Có tin tưởng vào tôn giáo không?

Mềnh theo đạo... vô thần. Các đồng chí thông cảm

3. Lần cuối bạn ngủ thiếp đi với 1 người khác giới ?

không nhớ là khi nào bao giờ, chỉ nhớ là với ai :)). Mà câu hỏi có yêu cầu đâu mà mềnh phải nói nhở?

5. Có từng ước cho 1 người bạn thân chết đi không?

Bạn thì có. còn bạn thân thì không.


THE DEEP STUFF

1. Bạn có nghĩ mình được nuôi dưỡng tốt không?

Trả lời dư sếp: tự thấy mình bất hiếu.

2. Có bí mật nào bạn chưa từng kể cho bất kì ai?

Trả lời câu này bằng nói ra rồi còn gì?

4. Nếu chỉ còn 1 ngày để sống, bạn sẽ làm gì ?

Mua vé máy bay sang Nhật và cưa đổ anh Joe :))

5. Bạn đã từng che giấu điều gì hay làm gì để phải cắn rứt lương tâm chưa?

Mềnh là con người ế.

6. Nếu bạn phải chọn 1 thành viên trong gia đình hoặc là 5 người bạn thân nhất của bạn sẽ phải chết, bạn sẽ chọn ai?

Mềnh có gia đình thì được coi là 1 thành viên trong gia đình nhể? Để mềnh đi cho. Mềnh yêu nhà mềnh và bạn bè mềnh nhưng ek phải mình hi sinh vì họ đâu.

7. Bạn nghĩ mình có thể tha thứ cho một người đã giết chết đi người thân mình không?

Chưa gặp sao biết?

8. Điều tệ nhất mà bạn đã làm khi chưa được sự đồng ý của ba mẹ ?

Cái này phải hỏi các cụ chớ sao lại hỏi mềnh?


THE LOVE STUFF

1. Bạn nghĩ bạn hiểu rõ ý nghĩa của tình yêu chứ?

yêu mà cũng phải có nghĩa là thế nào á?

2. Theo quan điểm của bạn, trong những mối quan hệ điều gì là quan trọng nhất ?

Cái đầu.

3. Nếu ba mẹ không thích người yêu của bạn, bạn sẽ chia tay người đó chứ ?

Mềnh còn khó tính hơn ba mẹ mềnh cơ, yên tâm :)).


THE RANDOM STUFF

1. Bạn có dành thời gian cho những người quen hay kể luôn đó là những người lạ ?

Hiểu được chết liền. Xem lại cách dùng từ nhá.

2. Bạn thân có thể thay thế ?

Thêm lúc này bớt lúc khác. Bạn không phải là con tốt thế thân.

4. Lần gần đây nhất mà bạn cảm thấy thực sự hạnh phúc?

Theo tính toán sơ bộ thì có thể là ngày 7/6. 1 ngày sau bản tin trên trang chủ thông báo anh Joe sẽ phát hành single thứ 4 vào 22/7 tới. Không có gì ngạc nhiên, anh ấy là sacred của mềnh

5. Màu mà bạn thích?

Nói mềnh thích màu cầu vồng có bị coi là tham không?

6. Bạn làm gì khi có 1 ngày tồi tệ ?

Ở nhà tự kỉ hoặc phóng xe ra cầu ngầm trước trung tâm hội nghị quốc gia Mỹ Đình. Thường là cách 1

7. Bạn có tin rằng người yêu cũ có thể thực sự trở thành bạn bè không?
Về mặt quan hệ, dễ. Về mặt nhân cách bản thân, không.

8. Ai là người nhắn tin cho bạn cuối cùng ?

Mobifone khuyến mại 30% cước cuộc gọi :))

9. Lần cuối bạn nói với 1 người là bạn yêu người đó?

Í là lần gần đây nhất hả? Nó với mẹ nhân ngày của Mẹ :).

10. Nếu bạn phải từ bỏ mọi thứ và chuyển đi nơi khác ngay bây giờ , bạn sẽ làm điều đó chứ?

Nếu đó là về nhà chồng.

11. Bạn có dễ phải lòng người khác không ?

1 ánh mắt là đủ.

12. Bạn có nóng nảy không?

Gen di truyền

13. Ba mẹ có thật sự hiểu bạn không?

Nếu muốn thiên hạ thái bình thì tốt nhất là đừng cố để hiểu mình.

14. Bạn có mệt mỏi không?

Trả lời như sếp, 1 cục thế này không mệt sao được ~_~


OFF THE WALL QUESTIONS

1. Khi bực mình hay chửi câu gì?

Cái câu hay nhất trong transformers 1, khi con robot chết vì chính quả bummerang của nó.

2. Có Ipod không ?

không. mềnh xài mp3 hàng tàu.

3.Từng uống thuốc ngủ để dễ ngủ hơn chưa?

Tối đa mất 15 phút để mềnh không biết trời cao đất dày là dư lào. Việc quái gì phải uống thuốc? Muốn thức còn chả được uống làm gì?

4. Lần uống cafe gần đây nhất?
một ngày
nóng nực ngon lành ở HN, nửa đêm không thể mò ra ngoài => cách duy nhất là đun nước, và cách duy nhất để được uống khi còn nóng là pha cà phê. Hay muốn chết vì khát?
Sau lần đó mềnh phát hiện ra uống cafe khi nóng là một cách hạ nhiệt hiệu quả sau đó =))

5. Bạn nghĩ có người nói xấu sau lưng mình không?

Mềnh là con người bạn.

6. Có ai yêu bạn không?

Hỏi người ta ế chớ hỏi mềnh sao mềnh biết?
À mà có đấy chứ, gia đình mềnh.

7. Khóc nơi đông người ?

trong 1 đám tang.

8. Bạn có dùng những lời mỉa mai không?

Chớ bạn thấy mềnh nãy giờ ngọt ngào lắm à?

9. Sống với người cùng hay khác giới sẽ tốt hơn?
Chồng thì biết giới tính rồi, còn con cái bao giờ có trả lời nhá!



Ồ, thế này có được tính là hoàn thành công việc không sếp?