.+CrosS+. World: 2011

Wandering in the world of 3-foot Cat!

Let the epic continue…
Let the legend become never-ending…
Let the history be as it really be…
Let the people go forward…

[review] In Time: “Ý tưởng thì cũng chỉ là rác mà thôi!”

Chủ Nhật, 20 tháng 11, 2011

Không dễ để có được một hướng kịch bản đột phá như "Thời khắc sinh tử". Có điều, mọi vấn đề được nêu ra vẫn chưa được khai thác tới nơi tới chốn.


[review] 50/50 - Chớ có để "Hên - Xui" đánh lừa!

Thứ Hai, 14 tháng 11, 2011

"50/50" là một tác phẩm đáng xem, nhưng hãy cẩn thận với thể loại phim và nhớ đọc kỹ nội dung trước nhé!

[review] Ba chàng lính ngự lâm: Khi bom tấn gặp "vận xui"

Thứ Năm, 3 tháng 11, 2011

Bộ phim không thể trở thành tác phẩm đáng xem nhất tuần vì bị cạnh tranh với những ba đối thủ “gây bất ngờ”.

[review] Anh là số mấy? - Tình yêu “thật thà” trong thời đại ăn nhanh

Đi ngược với nhận định “vơ đũa cả nắm” của nhiều nhà phê bình, hai nhân vật chính trong "What's Your Number?" không đến với nhau từ trên... giường. 

[review] Xì Trum: “Sút veo nhà phê bình đi mà xem phim chứ!”

Bộ phim không thật sự là một “thảm họa” như nhiều người đang “xì trum” nó đâu nhé!
Có một thực tế rằng các nhà phê bình già cỗi ở những trang web danh tiếng về phim ảnh như Rotten Tomatoes hay Metacritic đang “dìm hàng” Xì Trum một cách tuyệt đối. Điểm Metascore của bộ phim chỉ đạt 30/100 trong khi ở Rotten Tomatoes con số còn tụt xuống 21% - không khoan nhượng. Khán giả tại IMDB cũng không “buồn” thương tiếc những nhân vật rất nổi danh trong suốt 50 năm qua và thẳng tay chấm 4,3/10. Có thể nói, Xì Trum đang tạo nên hiện tượng kỷ lục “trồng cây chuối”.


Chà! Nếu bạn là một người xem có thói quen đọc review trước khi đến rạp thưởng thức tác phẩm, thích dựa dẫm vào nhận định của các nhà phê bình chuyên nghiệp, thì tốt hơn hết bạn nên bỏ qua Xì Trum. Những con số kể trên đảm bảo mang đến một định kiến khủng khiếp rằng tác phẩm này chỉ đáng ném vào sọt rác. Điều quan trọng nhất, bạn có thể kết thúc đọc bài viết này tại đây!


Còn nếu như bạn đã đọc đến dòng này, xin chúc mừng, bạn là người xem phim có chính kiến và hẳn sẽ là một khán giả có thể cảm nhận tác phẩm điện ảnh bằng trái tim thay vì bằng bộ não khô khan. Phải ngạc nhiên mà nói rằng, Xì Trum 2011 thật sự đã tạo nên một kỳ tích khi nó đủ sức làm cho một người xem không thích thú gì những người tí hon da xanh phải thốt lên với chính mình: “Rút cục các Xì Trum cũng đâu đến nỗi nào.”


"Anh không phải diễn viên Thái Hòa - Anh là Long Ruồi!"

Trong những ngày gần đây, người ta liên tục xì xào về dự án phim mới của "chị Hội" Thái Hòa, sự vơ đũa cả nắm của người đời đã khiến cho đại ca xã hội đen khét tiếng đất Sài Thành cảm thấy khó chịu. Vì thế đại ca Long Ruồi quyết định phải làm cho ra nhẽ bằng những "tự sự" về cuộc đời mình thông qua lời của đàn em.


Chào anh, anh có thể giới thiệu cho chúng em biết về đại ca Long Ruồi được không ạ?

Khét tiếng nhất nhì thế giới ngầm Sài Gòn là đại ca Long Ruồi. Tuy nhiên, tụi này cũng chưa bao giờ dám hỏi tên thật của đại ca. Đại ca lập nghiệp từ năm 15 tuổi, sau bằng ấy năm nữa của cuộc đời, đại ca leo lên hàng anh chị máu mặt, cực khét tiếng, nhắc đến không ai là không biết. Quái lạ là ở làng giải trí Việt lại có cái gã diễn viên đóng vai gay trong Để Mai Tính - tên Thái Hòa thì phải - trông giống đại ca của thằng này cực. Khác mỗi cái nốt ruồi to bự ở cánh mũi phải thôi. Người ta cứ hay nhầm lẫn đại ca với gã diễn viên tầm thường kia. Thế mới có chuyện thằng này ở đây hôm nay để tự sự "giùm" đại ca Long Ruồi.


Vậy cũng kỳ lạ nhỉ? Diễn viên Thái Hòa hiện là một ngôi sao được rất nhiều bạn trẻ yêu thích. Giống người nổi tiếng là một điều mà ai ai cũng muốn mà?

Nổi tiếng thì chưa biết mèo nào cắn mỉu nào đâu. Đại ca Long Ruồi của thằng này cũng khét tiếng lắm đấy. Đại ca có 7 cái nhất mà chỉ cần nghe qua thôi là người trần mắt thịt ai cũng phải lác mắt hết!


Thú vị quá nhỉ? Anh có thể giới thiệu cho chúng em về "7 cái nhất" đó được không?

Cái nhất của Đại ca Long Ruồi nằm ở cuộc sống thượng hạng tương xứng với danh tiếng của đại ca. Đó là 7 nhu cầu không thể thiếu được: ở, ăn, mặc, chơi, uống, hút và xe.


Anh có thể giới thiệu cụ thể hơn cho độc giả được biết không ạ?

Về ở, Long đại ca chỉ ở những nơi sang trọng nhất, tiện nghi nhất, luôn có sẵn người phục vụ và đặc biệt phải đảm bảo bí mật hành tung. Vì vậy, khách sạn chính là lựa chọn số 1 của đại ca. Phòng Tổng thống của Windsor Plaza với sức chứa hơn 30 người là sự lựa chọn khiến anh Long vừa ý nhất.


Về ăn, Long đại ca nổi tiếng kén ăn, mỗi bữa ăn rất ít và chỉ ăn tại các nhà hàng 5 sao có bếp trưởng quen thuộc. Đại ca chỉ thích gan ngỗng Pháp, bò Kobe Nhật và tổ yến Hồng Kông thôi. Mà đại ca cũng phong lưu lắm! Đại ca chỉ chọn một nơi để có thể nhìn ngắm thành phố của mình bên dưới: tầng 25 - Top of The Town. Nên nhớ là thức ăn phải được chuẩn bị sẵn trước khi đại ca đến và phải là phòng riêng vì anh không bao giờ ăn chung với người lạ!

Về mặc, đại ca chỉ mặc veston chất liệu lụa cao cấp của Massimo Ferrari, giày da bóng loáng Prada hoặc Salvatore Ferragamo (nói nhỏ, bọn này có tới 2 thằng chỉ chuyên đánh giày cho đại ca đó!). Đại ca thích đồng hồ Rolex, Piaget, Patek Phillippe; trang sức nam cao cấp bằng vàng và bạch kim của Cartier (nhưng đây không phải là cái nhẫn mà đại ca thích nhất đâu, đại ca muốn chiếc nhẫn vàng quyền lực của Lão Đại cơ!). Đại ca thích kính đen cực (trông ngầu mà). Ngoài ra thì đại ca cũng thích xài mũ phớt - mẫu thời trang mới nhất của D&G nữa.


Về chơi thì khỏi nói rồi. Tên đại ca luôn đứng đầu tiên trong danh sách khách hàng VIP của bất kỳ quán bar, phòng trà, club nào tại Sài Gòn. Chỉ cần thấy xe của đại ca đến, lập tức một bàn ở vị trí trung tâm phải được chuẩn bị, với 5 chai rượu xịn bày sẵn và các cô tiếp viên trẻ đẹp nhất tiếp đãi. Bật mí, địa điểm yêu thích của đại ca chính là America Discotheque đó.
À còn xe nữa nhỉ? Chrysler 300C sang trọng, đậm chất Mỹ, nhập khẩu nguyên kiện, là lựa chọn của anh Long cho những dịp sang trọng. Bên cạnh đó, anh cũng sở hữu một chiếc Jeep Cherokee 7 chỗ hầm hố, mạnh mẽ khi đi cùng bọn đàn em này.


Thật sự là choáng ngợp quá cỡ! Đại ca Long Ruồi không cảm thấy những thú vui tận hưởng đó đáng giá bạc tỉ hay sao?

Tiền bạc không là vấn đề! Đại ca Long Ruồi mà!


Chúng em hỏi khí không phải. Hào hoa phong nhã đến như vậy hẳn đại ca Long Ruồi cũng phong lưu đa tình lắm nhỉ? Anh có thể chia sẻ cho chúng em một chút bí mật đời tư của ảnh không?

Ấy chết, chú đừng dại miệng. Đại ca dữ dằn, hầm hố và máu lạnh là thế, nhưng nếu có cuộc thi "người đàn ông si tình của Sài Gòn", thì một trong những ứng cử viên sáng giá cũng sẽ là đại ca đó. Dù tiền muôn bạc vạn, quyền lực đầy mình với biết bao cô mỹ nữ chân dài, Long đại ca vẫn luôn dành trọn trái tim cho chị Nga - người đã đồng cam cộng khổ với đại ca từ thuở khó khăn. Dù có đôi lúc tham công tiếc việc mà đại ca không chăm lo chu đáo được cho đại tỷ nhưng ảnh không như những tay xã hội đen khác đâu nhé. Đại ca Long Ruồi vẫn luôn hướng đến một cuộc sống bình yên, đầy đủ và hạnh phúc với người phụ nữ anh yêu. 


Ôi, nghe những gì anh kể chúng em cũng muốn được "diện kiến" đại ca Long Ruồi quá! Chắc đại ca cũng không khó tính để ra mắt khán giả chứ?

Chú đừng nóng, 26/8 tới đại ca sẽ gặp chú ngoài rạp chiếu phim. Hẹn gặp lại chú khi đó nhé!

À vâng. Chúng ta vừa có cuộc nói chuyện thật thú vị với một "đàn em" của đại ca Long Ruồi. Bài phỏng vấn trên đây là một màn "pha trò" nho nhỏ của chúng mình để giúp bạn "làm quen" với nhân vật khét tiếng này. Hãy cùng chờ đón bộ phim mới nhất của nam diễn viên Thái Hòa - Long Ruồi - ra mắt trong thời gian tới nhé!

Thức cùng thảm họa Nhật Bản

Thứ Bảy, 12 tháng 3, 2011

14h46 chiều qua theo giờ Nhật Bản (12h46 ở Việt Nam), động đất 8.9 richter xảy ra ở gần quận Miyagi Nhật Bản, cách thủ đô Tokyo 382km. 

Ở cái thời điểm mà những tin tức đầu tiên về trận động đất lan tràn trên internet, tôi đã chẳng mảy may quan tâm vì vẫn cứ đinh ninh rằng trước nay Nhật Bản quá quen thuộc với động đất. Có chăng, đây chỉ là một lần "lớn hơn" thường lệ chút đỉnh. Bản thân còn ngờ ngợ rằng có thể đây là câu chuyện xảy ra cách đây mấy hôm rồi vì thường tôi khá lười đọc tin tức. (ngay kể cả chuyện mấy thằng tung của tập dợt gì đó ở Hoàng Sa Trường Sa tôi cũng còn chưa biết đến cho đến hôm nay).

Với cái tâm thế ấy, cùng với nghĩa vụ trực nhật nhà tuần này, tôi quay ra chuyện bếp núc và chống đỡ với 1 đứa trong nhà đang sắp phát khùng vì chuyện tình cảm. Trong lúc nấu cơm cái rèm cửa sổ chẳng hiểu sao bị lở tường rơi xuống. Cả lũ còn quay ra trêu nhau là động đất Nhật Bản ảnh hưởng đến Việt Nam đó. 9h xong xuôi dọn dẹp, máy tính vẫn đang down torrent một cục nặng bư thành ra load web không nổi. Thiếu ngủ, tôi mò lên giường thiếp đi tạm 2 tiếng đồng hồ.

Mãi đến 11h đêm tỉnh dậy, lúc đó tôi mới bắt đầu đọc và tìm kiếm thông tin về trận động đất và sóng thần ở đảo quốc Mặt trời. Thái độ bàng quan như mọi khi của tôi với các hiện tượng, trào lưu xã hội bị mất dần đi khi tôi ghé qua facebook của Sarah Soon và thấy cô ấy cập nhật liên tục tin tức về các thần tượng của mình. Đến lúc đó, tôi bắt đầu lo cho các zai của mình mà đầu tiên là Inoue Joe. Lạy chúa, tim tôi thực sự đã như ngừng đập và gần như phát khóc khi theo dõi các tin tường thuật thảm họa cùng những footage hiện trường của người trong cuộc, khi tôi nghĩ đến rằng Joe của tôi có thể bị làm sao. Nếu thật Joe-kun mà thế nào đó vì chuyện lần này thì chắc tôi bị đả kích lớn lắm. May sao, sacred của tôi vẫn an toàn. 

Kế đó, tôi bắt đầu hành trình săn tin tức về các bé zai khác, cùng theo đó là choáng váng vì sức phá hủy quá khủng khiếp của thiên tai lần này, vượt xa những gì tôi có thể tưởng tượng: nước ngập lênh láng khắp nơi, đổ vỡ, nứt đường, sập cầu, bốc cháy nhà máy hạt nhân. Một số zai của tôi đến h vẫn chưa có tin tức, trong đó quê hương của bé Hongo Kanata lại chính là Miyagi, Sendai. Tôi đến giờ vẫn lo phát sốt và chẳng có nổi tâm trạng để viết bài về "GANTZ: Perfect Answer" có bé xuất hiện (như đã dự tính là từ tối qua).

Tôi đã đọc, đã share, đã vote, đã resend rất nhiều tin tức về trận động đất. Tôi thậm chí không thể chấp nhận được chuyện Kênh 14 vẫn cứ vui vẻ bỉnh thản trong những tin tức giải trí rất thông thường nên dù là 5-6h sáng chưa hề đi ngủ, vẫn cố gắng tổng hợp nhanh một bài viết về cư dân mạng chấn động ra sao vì thảm họa lần này. Bài viết đầu tiên trên Kênh 14 và thành hit trang chủ ngày hôm nay là do tôi viết, không thật sự tốt vì khi đó tâm trạng tôi bấn loạn và mệt mỏi vì thiếu ngủ.

Lần đầu tiên trong đời tôi biết cái cảm giác kinh hoàng thật sự trước cái chết của người khác, của những người hoàn toàn xa lạ. Tôi đã từng kì thị Nhật Bản bao nhiêu bây giờ quay lại xót thương cho mảnh đất nhỏ chịu nhiều tang thương đó bây nhiêu. Nói ra thì có vẻ tàn nhẫn khi tôi cảm thấy tiếc một nền công nghiệp giải trí đang đồ sộ bỗng dưng phải đình lại hết. Giữa cái lúc sinh mạng con người mới là thứ quan trọng này nói vậy thật ác tâm. Nhưng chẳng phải nếu mong ước giải trí Nhật Bản trở lại được như xưa thì có nghĩa là đất nước ấy đã hồi sinh sau cái chết đấy sao?

Tôi thực sự ngưỡng mộ những con người nhỏ bé nơi đây. Mặc dù trong đời họ cũng chưa bao giờ phải trải qua trận động đất, sóng thần và cơn sốc dữ dội đến vậy, người Nhật vẫn rất bình tĩnh và ngay lập tức bắt tay vào thu dọn hậu quả thiên tai. Những bức ảnh này đây khiến tôi rùng mình ớn lạnh vì cơn bạo tàn của thiên nhiên (mà đúng hơn thì do chính sự tàn phá của con người đã khiến mẹ thiên nhiên phải nổi giận). Tuy nhiên, tấm ảnh dưới đây trên trang facebook Pray for Japan mới thật là thứ khiến tôi cảm động vì tình người khắp nhân gian.


All the world are praying for you, Nippon! Gambatte kudasai!

Tôi có một mong muốn là bị bỏ rơi

Thứ Hai, 21 tháng 2, 2011

Tôi khó hiểu.
Tôi sống trong cái thế giới chỉ có một mình tôi quẫy đạp dường như không ai có thể xen vào nổi.
Nhưng,
bất chấp điều đó,
tôi vẫn muốn trân trọng một điều gì đó, một ai đó. Một người có thể chia sẻ thế giới của tôi.
Thôi nói quách ra là tôi muốn yêu và được yêu đi. Nói giảm nói tránh mắc mệt.
Tôi không cần một người yêu cặp kè như thiên hạ vẫn đầy rẫy.
Tôi chỉ cần một người chấp nhận bản thân tôi. Tất cả bản thân tôi.
Nhưng,

Tôi đủ thông minh để hiểu cái đời này làm khỉ gì có thằng người nào yêu thương được kẻ khác như bản thân mình.
Thế nên tôi không đòi hỏi.
Thế nên tôi mong muốn bị bỏ rơi.
Bởi vì tôi căm ghét được ai đó nắm tay và đưa tôi đi
Nhưng rồi để mặc tôi giữa "middle of nowhere"
Xong rồi nhả vào mặt tôi cái câu "ai cũng có tương lai phải do mình quyết định, phải tự mình, phải tự mình, phải tự mình..."
ĐỦ RỒI!

Tôi biết đó là vấn đề của tôi.
Tôi biết tôi phải giải quyết nó
hoặc đơn giản là vứt cha nó đó không thèm quan tâm.
Ờ, thế nào thì đó cũng là của tôi chứ không phải của họ.
Thế mà thiên hạ cứ khoái làm kẻ đạo đức dỏm khoái can thiệp vô chuyện người khác. Xong. Không có cách nào giải quyết được thì trả lại nó nguyên trạng.
Chả phải.
Đúng hơn là nó tồi tàn và rách nát hơn với niềm tin bị tổn thương sâu sắc.

Ồ.
Mà tôi chả nghĩ là mình có cái gọi là dũng khí để mà tin tưởng.
Hơn cả, tôi không hiểu bằng cách nào một người bình thường lại có thể (chỉ đơn giản là) hứng thú với một đứa không ra gì như tôi.
Không cần biện hộ. Nguyên chuyện thiếu coi trọng bản thân, nếu không nói là khinh tởm chính mình, đã quá đủ để mang ném sọt rác rồi.


Tôi xin lỗi những người tôi yêu quý.
Tôi biết các bạn lo cho tôi.
Nhưng tôi thực sự đã không còn biết tin tưởng là cái gì nữa.


Hồi tối tôi có xem 1 cái phim trên HBO. Tôi chả biết tên.
Chuyện phim kể về 4 cặp vợ chồng tìm đến một cái resort tên Eden để làm mới tình cảm của họ. Ở đó, họ được thăm hỏi bởi những chuyên gia tâm lý hàng đầu. Cái họ nhận được từ những người này, không phải là những thứ ai cũng biết kiểu hãy sống như thời hẹn hò yêu đương... Những thứ giáo điều. Rỗng.
Họ bảo:
Hai anh chị quay mặt vào nhau và chào như vừa mới gặp mặt.
Hai anh chị hãy chọn, chỉ 1 từ, miêu tả cảm xúc về đối phương.
Ngày đầu tiên chỉ có vậy.

Vâng.
Đó là thứ tôi cần. Một lời khuyên cụ thể. Từ từ.
Chứ không phải mớ giáo điều lí thuyết tự tôi cũng biết. Hay thiên hạ khối người đã nhả vô mặt tôi trong nhiều năm qua.
Cứ cho tôi nực cười khi tự nhận mình là một bệnh nhân tâm lí đi.
Nhưng đó là câu chuyện có thật và cái tôi cần không phải là một áp lực to uỳnh như kiểu chân lý bổ toang cái đầu tôi ra.
Nếu bạn không làm được điều đó. Làm ơn để tôi yên. Tôi sẽ tự kìm nén được cơn điên dại bộc phát của mình theo một cách nào đó (dù có thể đó chỉ là ủ bệnh, cũng còn đỡ hơn là nổi đóa lên và xong lại căm ghét bản thân mình nhiều hơn).


Thế thôi.
Rút cục thì cái entry này chốt lại chỉ 1 điều.
Nếu con người tôi không phải là thứ bạn có thể chấp nhận một cách (có thể coi là) toàn diện.
Làm ơn cho tôi được bị bỏ rơi.


To: Những người m yêu quý.
Ghét m cũng được. M chỉ hi vọng được hiểu 1 điều.
Đã 1 lần trong đời làm m cảm động, m sẽ yêu quý người đó đến tận cùng của cuộc đời.
Cảm ơn.

Kokuhaku - "Lời thú tội" kinh hoàng gây chấn động điện ảnh

Thứ Bảy, 5 tháng 2, 2011

Có một mâu thuẫn đến nghịch lý trong Kokuhaku (Confessions) – tác phẩm đại diện cho điện ảnh Nhật Bản tham dự Oscar lần thứ 83: Chúng ta có 37 đứa trẻ của một lớp học. Tất cả chúng mới 13 tuổi, được pháp luật bảo vệ quyền lợi trước mọi tội ác. Không được xếp ở tuyến đầu của hệ thống nhân vật, nhưng chính 37 đứa trẻ ấy mới là trung tâm của bộ phim. Dầu vậy, cái kỳ vọng rằng Kokuhaku là phim dành-cho-thiếu-nhi sẽ chỉ là hão huyền. Đúng hơn, những bộc bạch chất chứa thù hận trong tác phẩm mang lại bóng tối và ám ảnh đến rùng mình như trải nghiệm một ác mộng có thật.

Và nếu như phong cách u ám dường như đã thành truyền thống đó của Nhật Bản không phải là món hợp khẩu vị, tốt hơn cả bạn đừng cố xem phim. Vì một khi lời thú tội bắt đầu rầm rì bằng quang cảnh lớp học náo động ngay những giây đầu tiên, bạn sẽ chết cứng ở trên ghế với tóc gáy dựng ngược vì sốc và câm nín suốt 106 phút tác phẩm.

Sẽ là kẻ ngờ nghệch nếu bạn từ chối lời khuyên của tôi, thật đấy!