.+CrosS+. World: ► Animation

Wandering in the world of 3-foot Cat!

Let the epic continue…
Let the legend become never-ending…
Let the history be as it really be…
Let the people go forward…

Hiển thị các bài đăng có nhãn ► Animation. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn ► Animation. Hiển thị tất cả bài đăng

Suddenly, I found my new love

Chủ Nhật, 30 tháng 5, 2010

Hay là thế đấy!


Ngày nào xưa kia nàng chẳng có chút ấn tượng nào về chàng. Trong tâm thức của nàng, chàng là một kẻ kiêu căng lúc nào cũng diễu võ giương oai với thiên hạ, lúc nào cũng có cả một tá những fangirl ngu ngốc bám theo theo chàng như hình với bóng. Chàng có tài, nhưng sự hợm hĩnh khiến nàng coi thường chàng nhiều hơn cả bực mình cho cái sự máu chậm lên não của "người anh hùng" thế giới.

Thế mà tự lúc nào?

Chàng đã trở thành con người lý tưởng của nàng không hay...

Ngày chàng đột ngột xuất hiện trở lại trước mắt, nàng ngỡ ngàng lắm thay!
Chưa một lời nói, chưa một hành động, nhưng những biểu hiện giản đơn trên khuôn mặt chàng nói cho nàng biết cậu bé con ngày nào đã đổi khác.

Không còn chiếc xe hơi bóng loáng.
Không còn những đứa con gái nhằng nhẵng bám theo.
Không còn sự hống hách từ ánh mắt cử chỉ hay trong lời nói ngày nào.
Chàng nay là người con hoang dã của đường trường tôi luyện.

Và chàng chiến thắng trong cuộc đấu với đối thủ định mệnh, lần đầu tiên họ trực diện đương đầu. Sự trải nghiệm và rèn luyện đã cho chàng kĩ năng và phản xạ linh lợi hơn bất cứ ai nàng gặp trước đây trong thế giới này. Trách sao người anh hùng - nhà vô địch mới trở về từ hành trình biển cả phải ngả mũ trước chàng.
Không gì cả. Chỉ đơn thuần chàng dành cho đối thủ một lời khen ngợi.

Đã mất đi rồi ư cái tôi cao ngạo? Chàng biến mình thành một nhân cách nhã nhặn, khiêm tốn hơn?
Không!
Niềm kiêu hãnh của chàng ngay phút này đây còn lớn lao hơn bao giờ hết.

Chàng là người chiến thắng mà, phải không? Thế nên, lời khen ấy dành cho đối thủ, có nghĩa rằng bản thân chàng còn xứng đáng nhiều hơn thế! Trong ánh mắt chàng ánh lên sự tự tin đầy mạnh mẽ vào bản thân, đó là ánh sáng của người biết mình mà cũng biết ta, như các cụ ngày xưa đã đúc kết sẽ là trăm trận trăm thắng.

Nhóc con ngày nào nay đã lớn.
Chàng trai của nàng đây gan trường và đầy tham vọng, tài năng hơn và dạn dày hơn.

Chàng sẽ lại tiếp tục rong ruổi cuộc hành trình mơ ước, chẳng biết đến khi nào mới có duyên gặp lại. Nhưng ra đi chàng mang theo một thứ quý giá, là niềm tin và sự trung thành của trái tim nàng. Nàng đã thực sự yêu chàng rồi đấy.




[review] Cartoon: Nu, Pogodi! - Hãy đợi đấy!

Thứ Sáu, 1 tháng 5, 2009

"Hãy đợi đấy" là một bộ phim hoạt hình đã gắn bó với tuổi thơ của cả một thế hệ 8x và những người đi trước. Tuy đã lâu lắm rồi bộ phim này không còn được công chiếu, tôi vẫn tin chắc rằng đã có rất nhiều người ồ lên khi nhìn thấy tựa đề của bài viết này.

http://3.bp.blogspot.com/_FqO4XgH7VwA/Sfnp6P2PQkI/AAAAAAAAAGk/LY6QAkB5SMA/s400/Nu,+Pogodi+1.jpg


Thông tin chung:

Tên gốc: Ну, погоди! (Nu, Pogodi!)
Sáng lập: Feliks Kamov, Arkadi Khajt, Aleksandr Kulyandsky, Vyacheslav Kotyonochkin
Đạo diễn: Vladimir Tarasov, Alexey Kotyonochkin
Quốc gia: Liên Xô, Nga
Số tập: 26+
Thời lượng: 10 phút / tập
Phát hành: từ 1 tháng Một 1969 tới nay

Mượn hình tượng Sói và Thỏ đã quá nổi tiếng trong cổ tích, các nhà làm phim Liên Xô cũ đã xây dựng nên câu chuyện trong "Nu, Pogodi!" hay còn được biết đến nhiều hơn ở Việt Nam với cái tên "Hãy đợi đấy". Bắt đầu từ năm 1969 cho đến năm 1993, phần đầu tiên của bộ phim này kéo dài 18 tập đã trở thành bộ phim hoạt hình nổi bật nhất trong hệ thống các quốc gia theo chế độ Xã hội Chủ nghĩa thời bấy giờ. Bộ phim do hãng phim Soyuzmult sản xuất và đạo diễn Vyacheslav Mikhailovich Kotyonochkin đảm nhiệm.

Bẵng đi 12 năm sau đó, đến tận năm 2005, hãng Kristmas Filmz của Nga mới tiếp tục trở lại với loạt phim ăn khách này, bắt đầu với các tập 19 và 20 do Aleksei Vyacheslavovich Kotyonochkin đạo diễn. Không ai khác Aleksei chính là người con trai kế nghiệp cha mình, tiếp tục đưa câu chuyện Sói và Thỏ đến với công chúng.

http://4.bp.blogspot.com/_FqO4XgH7VwA/SfnrKIR0ThI/AAAAAAAAAG8/jj7_wTf6xDU/s400/Nu,+Pogodi+12.jpg

Mặc dù là bộ phim hoạt hình có từ thời Xô Viết, thời kỳ của những tư tưởng tiến bộ và cộng sản, "Hãy đợi đấy" lại khai thác một hướng đi vô cùng khác lạ khi nhân vật trung tâm của tác phẩm là một nhân vật phản diện và hoàn toàn không có chỗ đáng để đồng cảm. Chỉ ở điểm này thôi, bộ phim đã khẳng định sự thành công vượt trội của mình bởi rất hiếm có những tác phẩm tìm được chỗ đứng khi khai thác hình tượng một kẻ xấu. Ít nhất với bản thân người viết bài này, "Hãy đợi đấy" là bộ phim hoạt hình xuất sắc nhất trong thể loại khó nhằn này.

Nhân vật Thỏ đại diện cho mặt tích cực. Tuy nhiên, nhân vật này xuất hiện trong phim chủ yếu với tư cách là nguyên nhân đẩy Sói, trung tâm thực sự của bộ phim, vào những hành động mang đến tiếng cười cho khán giả, ẩn chứa sau đấy là ý nghĩa giáo dục cực kỳ thâm sâu của những nhà cách mạng Xô Viết.

http://4.bp.blogspot.com/_FqO4XgH7VwA/SfnqeRdPHgI/AAAAAAAAAGs/CLkZNJzBqjw/s400/Nu,+Pogodi+2.jpg

Nằm trong tuyến nhân vật chính là thế, nhưng thực chất Thỏ cũng chỉ như là một bức bình phong cho Sói độc diễn. Ngoài việc xuất hiện với thời lượng ít, những hành động của nhân vật này chỉ đơn giản là phản ứng trước những mưu đồ thâm độc của Sói. Trong những tập đầu của bộ phim tất cả công việc của Thỏ chỉ đơn giản là tìm cách chạy hoặc lẩn trốn Sói, đôi khi theo những cách rất tài tình. Phải đến những phần sau này, Thỏ mới đóng góp chút điểm tích cực để mang đến cái nhìn thêm phần đẹp đẽ hơn cho phe chính nghĩa: Cũng có lúc, Thỏ ra tay cứu giúp Sói trong khi hoạn nạn. Tuy vậy, nhân vật này vẫn không dành được nhiều tình cảm từ phía công chúng, nếu như không muốn nói rằng chẳng để lại một chút ấn tượng sâu đậm nào.

http://4.bp.blogspot.com/_FqO4XgH7VwA/SfnrnP1YFLI/AAAAAAAAAHM/nMDIuhk6YrU/s400/Nu,+Pogodi+7.jpg

Ngược lại, Sói lại là kẻ đủ sức mang đến cho bất cứ người xem nào dù là khó tính nhất tràng cười cực kỳ thoải mái.

Sói được xây dựa trên hình tượng một kẻ côn đồ, hắn dễ dàng bị kích động bởi những sự việc rất chi là nhỏ nhặt, để rồi từ đó trở thành một kẻ hành động độc ác và vi phạm pháp luật. Có lẽ phải nói rằng, bắt nạt kẻ yếu đuối hơn và phá hoại của công đã trở thành sở thích của Sói.

http://4.bp.blogspot.com/_FqO4XgH7VwA/Sfnqxi1adTI/AAAAAAAAAG0/ZNjFV0y3HgU/s400/Nu,+Pogodi+9.jpg

Dấu ấn nổi bật và rất dễ nhận diện khác nữa của Sói đấy là mẩu thuốc lá… hút ngược. Điều này thể hiện một sáng tạo mang đầy dụng ý về cá tính cực kỳ mâu thuẫn của hắn. Xét trên một phương diện khác, những "chiến dịch" hoành tráng mà Sói vạch ra nhằm túm cho bằng được Thỏ lại mở ra cho người xem thấy được những khả năng phi thường của hắn. Sói có khả năng trượt băng nghệ thuật, cả vũ ba-lê hay nhảy waltz hắn cũng biết. Với một kẻ du côn tầm thường mà nói, hắn không thể nào có điều kiện để nắm bắt được thứ nghệ thuật xa xỉ của tầng lớp thượng lưu, nét lịch sự và tao nhã này của các quý ông. Trong những tập khác, Sói lại mang đến một cá tính của những chàng trai phóng khoáng khi cưỡi xe phân khối lớn và chơi đàn ghi-ta đầy cảm hứng. Kiến thức âm nhạc của Sói còn thể hiện trong cả những ca khúc mà hắn huýt sáo nữa…

Những mâu thuẫn nội tại trong nhân vật Sói biến hắn thành một kẻ phức tạp. Theo đó, tâm trạng và phỏng đoán của người xem về những hành động hắn sẽ làm để bắt cho kỳ được Thỏ cũng phải thiên biến vạn hóa theo. Điều này mang lại cho hắn sự yêu thích đặc biệt từ công chúng. Và sự thực này đã được khẳng định bằng số lượng người yêu thích khổng lồ dành cho "Hãy đợi đấy".

http://2.bp.blogspot.com/_FqO4XgH7VwA/Sfnr1hQogsI/AAAAAAAAAHU/igMXIZqsYDU/s400/Nu,+Pogodi+4.jpg

Là bộ phim hoạt hình dành cho thiếu nhi, lại còn là sản phẩm của một đại diện nổi bật trong hệ thống Xã hội Chủ nghĩa, nhưng cái cách giáo dục của các nhà làm phim Liên Xô trong "Hãy đợi đấy" thể hiện cực kỳ sáng tạo và thâm thúy. Bài học đó được ẩn chứa chính qua tiếng cười châm biếm và đả kích dành cho Sói, không phải gửi đến chỉ cho trẻ em mà còn dành cho cả người lớn. Bởi thế, bộ phim này đã trở thành kinh điển và để lại dấu ấn sâu đậm trong lòng khán giả Việt Nam không thua kém gì những truyện tranh Đô-rê-mon hay hoạt hình Thủy Thủ Mặt Trăng trong những năm 1990.

Muốn kể lại câu chuyện mỗi tập phim "Hãy đợi đấy" quả là một khó khăn, bởi vì tiếng cười đó chỉ dành cho những ai ngồi trước màn hình và theo dõi nó. Bởi vậy, tôi sẽ không bật mí bất cứ một câu chuyện nội dung nào trong 26 tập phim có thể tìm thấy được.

Thay vào đó, tôi dành link này cho bạn, để cho một 8x tìm lại với tuổi thơ, và cho một 9x tò mò về quá khứ của anh chị và cha mẹ. Click vào để xem phim trực tuyến nhé!


Copyright to Renix @ Ichinews.vn

[review] Animation: Fallen Art – nghệ thuật đến từ vũ điệu xác chết

Thứ Năm, 30 tháng 4, 2009

Hãy một lần thử thưởng thức tác phẩm 3D đến từ xứ sở Ba Lan!


Thông tin chung:
Tên gốc: Sztuka Spadania
Kịch bản: Tomek Baginski
Đạo diễn: Tomek Baginski
Năm phát hành: 2004

Quốc gia: Ba Lan
Thể loại: hoạt hình, phim ngắn, hài kịch, u ám
Thời lượng: 6 phút

Xử lí âm thanh: Dolby Digital
Nhà sản xuất: Platige Image
Giải thưởng:
Tuy không lọt vào danh sách đề cử cuối cùng của Oscar năm đó, Fallen Art vẫn mang chiến thắng về cho Tomek Baginski cùng các đồng nghiệp của anh giải thưởng Phim hoạt họa ngắn xuất sắc nhất tại BAFTA, kèm theo đó là giải "Grand Prix" tại lễ trao giải Chú Ngựa Vàng một năm sau ngày sản xuất.




Ba Lan có lẽ chưa bao giờ nổi danh là một quốc gia có nền hoạt hình phát triển. Tuy vậy, đất nước này vẫn sinh ra một người con tuyệt vời ấy là Tomek Baginski. Năm 2002, khi ấy Tomek Baginski mới chỉ là một chàng trai 26 tuổi. Thế nhưng tuổi tác ấy không ngăn cản việc tên tuổi của anh được xướng lên trong đêm trao giải Oscar năm đó. Dầu rằng không giành được chiến thắng chung cuộc, vinh dự là một trong năm đề cử Oscar cho giải thưởng phim hoạt họa ngắn xuất sắc nhất với tác phẩm tư biên tự diễn The Cathedral cũng đủ để báo chí dành nhiều tít lớn cho Tomek Baginski.

Hai năm sau, Tomek Baginski cho ra mắt tác phẩm thứ hai của mình: Fallen Art. Tác phẩm mới này mang theo nhiều sự đổi thay đáng kể trong phong cách làm phim của Tomek Baginski. Thay vì lo từ đầu chí cuối, giờ đây Tomek Baginski đóng vai trò là một đạo diễn; thay vì dựng nên một tác phẩm mang tính ảo giác và đầy mơ hồ về ý nghĩa như "The Cathedral", Tomek Baginski tạo ra một Fallen Art là bức tranh bóc trần một sự thật độc ác!


Cho đến tận năm 2004, cuộc chiến đẫm máu tại Iraq mà Hoa Kỳ đã gây nên vẫn là câu chuyện được nhiều người nhắc đến. Và cũng từ đây, cảm hứng xây dựng lên câu chuyện trong Fallen Art đến với Tomek. Trong con mắt của những người cầm trịch chiến tranh, cái chết là một vũ điệu nghệ thuật tuyệt mĩ. Và Fallen Art bắt đầu như thế…



Tại một vùng quê hẻo lánh là nơi đóng đô của một doanh trại quân đội, người đi đường bên ngoài có thể nhìn thấy những hàng rào thép gai tàn khốc chọc thủng một bầu trời xanh trong đẹp vô ngần. Xa xa, thấp thoáng có một bóng tháp cao ngất ngưởng, đó là nơi những kẻ cầm quân đang vui đùa với số mạng của những chú lính tiểu tốt. Cái mà họ coi trọng, không phải là sinh mạng con người mà là nghệ thuật được tạo ra từ những xác chết ấy.

Một anh lính bước đến bên cầu nhảy, nhận nhiệm vụ và huy chương cống hiến từ người thủ lĩnh, rồi anh ta… rơi. Ếch kêu một tiếng như thông báo rằng có một cái xác vừa chết ngắc ngoải trên thửa ô xi măng nhỏ xíu giữa đồng cỏ hoang mênh mông, tư thế vắt vẻo, máu bắn vung vãi. Tay thợ chụp ảnh lạnh lùng bấm máy chụp lấy ngay một tấm, rồi thả nó cho tên lính vận chuyển. Hắn chạy lon ton đưa bức ảnh đến tay người thủ lĩnh thực sự bên trong ngôi nhà điều hành xập xệ. Giữa không gian tối thui của những hàng ghế mộc không một bóng người ngồi, có một điểm sáng duy nhất ấy là bóng màu vàng ố của cái máy chiếu đã cũ. Bên cạnh đó, một chiếc máy chạy phim đời cổ đang rầm rầm quay những thước phim đầy nghệ thuật: Vũ điệu của những xác chết. Ngài thủ lĩnh quân sự ngắm nghía bức ảnh vừa chụp được, suy nghĩ để sắp xếp nó cùng với hàng ngàn tấm trước đó để tạo thành một chuỗi hình ảnh, và rồi chạy băng. Hắn hào hứng với tác phẩm đang thực hiện, thậm chí còn quên đi cả thể xác ục ịch của mình mà múa theo chính vũ điệu đang uyển chuyển trên màn hình cho đến tận khi cuộn băng kết thúc. Tiếng nhạc im bặt và hơi thở hắn gấp gáp. Nhưng chỉ một chốc sau đó, hắn lại vẫy tay ra hiệu. Bên ngoài, phía trên cầu nhảy cao ngất, lại một chiến binh nữa bước đến bên thủ lĩnh. Chiếc huy hiệu sáng lóa lên, lại một kẻ nữa rơi xuống, tiếng ếch kêu lạnh lùng, bộ phim kết thúc!


Đóng lại Fallen Art, câu chuyện trở về chính điểm bắt đầu của nó, như một vòng tròn không điểm dừng của những cái chết đầy vô nghĩa. Ở đây, người lính tiểu tốt cứ một lòng tuân mệnh những ông sếp lớn, để rồi hi sinh cuộc đời chỉ vì một thứ nghệ thuật tàn ác. Vũ điệu của những xác chết trong Fallen Art đẹp một cách lạ thường, nhưng đó là trong ánh mắt của những kẻ coi chiến tranh là một trò chơi và sinh mạng của kẻ khác chỉ như cỏ rác. Fall Art như thế trở thành một bản tấu trạng đầy hiện thực xã hội và mang tính thời đại.

Không chỉ là ở ý nghĩa của bộ phim, Fallen Art còn đủ sức chinh phục bất cứ một con mắt khó tính nào nhìn nhận về nghệ thuật 3D và xây dựng hình tượng. Viết về một sự thật chiến tranh, nhưng Tomek Baginski lại không sử dụng những hình họa mang tính thực tế. Anh đã sáng tạo và cách điệu nên những hình dáng con người thiếu cân đối về hình thể. Thế nhưng thú vị thay, những tự do thiết kế đó đã đem lại một hiệu quả bất ngờ cho tác phẩm. Từ khuôn mặt cho tới dáng đi và những màu sắc trên nước da của tay thủ lĩnh, tất cả đó tạo nên một bộ dạng đầy kinh tởm về con người như một tên quỷ dữ. Đó phải chăng là bộ mặt thật của những kẻ tạo nên chiến tranh và chết chóc?


Mặc dù tạo hình nhân vật và những kĩ xảo đồ họa là yếu tố chính làm nên sự thành công của một bộ phim hoạt hình nói chung và Fallen Art nói riêng, nếu bỏ qua hiệu ứng âm thanh, cái hay của bộ phim ắt hẳn chỉ còn phân nửa. Với Fallen Art, dường như mọi nhịp điệu của cuộc sống chiến tranh được tái hiện lại đầy đủ trong cái không khí hài kịch của thể loại comedy: Tiếng gió thổi bay cát bụi ngoài bãi đồng trống, tiếng cái xác người rơi đánh bộp xuống mặt nền xi măng, tiếng ếch kêu, tiếng máy cũ chạy xập xệ, cả tiếng thở dốc của tên thủ lĩnh... Tất cả những âm thanh ấy đều chân thực đến lạnh tóc gáy như thể câu chuyện hắc ám ấy diễn ra thật ngay trước mắt người xem. Bên cạnh đó, việc xen kẽ những khoảng lặng bất ngờ giữa những khúc nhạc tấu lên gấp gáp dồn dập của cuộn băng ghi âm dường như cũng làm tăng thêm cái chất rờn rợn của Fallen Art.

Đặc biệt hơn nữa, trong bộ phim ngắn này, tất cả các nhân vật chỉ dùng một từ duy nhất: LOVE! Vâng, cho dù là mệnh lệnh của thủ lĩnh hay là câu chào tạm biệt đời của những tên lính vô danh tiểu tốt, tất cả đều là một "tình yêu", tình yêu với nghệ thuật hắc ám. Cái từ "love" ấy, khi kết thúc bộ phim, để lại một ám ảnh dai dẳng mãi về một Fallen Art hay nghệ thuật đến từ những vũ điệu xác chết.


Sáu phút của Fallen Art quả là ngắn ngủi thật, nhưng thế quá đủ để cho Tomek Baginski cùng những đồng sự của mình thể hiện cái tài trong công việc thiết thế một kiệt tác 3D, từ những kĩ thuật công nghệ đến một nội dung ý nghĩa. Nếu bạn yêu 3D mà không phải là một kẻ quá yếu tim, bỏ qua Fallen Art sẽ là một hối tiếc thực sự đấy.

Copyright to Renix @ Ichinews.vn