.+CrosS+. World: tháng 8 2009

Wandering in the world of 3-foot Cat!

Let the epic continue…
Let the legend become never-ending…
Let the history be as it really be…
Let the people go forward…

Chúc mừng sinh nhật anh yêu :x

Chủ Nhật, 30 tháng 8, 2009

Pa! Pa! Pa!... Thấm thoắt thế mà đã hơn một năm kể từ ngày em nói lời xin chào đến anh rồi đấy! Thời gian trôi qua nhanh thật...

Ngày anh xuất hiện trong đời em đến bây giờ nhớ lại vẫn cứ như một ảo ảnh. Anh khuấy động mọi cảm xúc và giác quan, những thứ tưởng chừng đã chìm vào quên lãng bởi những tháng ngày cô độc. Anh là chú chim ruồi tinh nghịch chọc trêu em. Em ngạc nhiên bật hỏi: "Tên anh là gì?"

Anh giống như mùa xuân đến trong lòng một trái tim băng giá. để khiến em trở thành một con xe cuồng nộ, tìm mọi cách để đến gần anh hơn như một vạch đích hạnh phúc. Ban nhạc một chàng trai là anh thật diệu kì. Nhưng cái em yêu không phải chỉ có thế. Hiểu biết nhiều thật nhiều về con người anh mới là thứ buộc chặt lấy cả hai chúng ta. Anh có biết không? Trọng lượng của anh đối với em càng lúc càng trở nên sâu lắng. Chẳng một nơi nào trong trái tim em không có hình bóng của anh dầu em chẳng hề muốn nghĩ đến điều đó. Bất giác, em trở thành vệ tinh quấn lấy anh mà không phải bất cứ một ai khác.

Hannah, hôm nay anh tròn 24 tuổi rồi đấy. Nếu có thể gặp được anh vào chính lúc nửa đêm, đó sẽ là một bữa tiệc đêm rộn rã khi em cất vang bài ca Pijama chúc anh một sinh nhật vui vẻ.

Anh yêu vẫn đang rong ruổi trên hành trình tìm đến một ngôi sao. Đừng bao giờ chùn bước anh nhé, bởi đằng sau anh còn có em mãi dõi theo.

Yêu anh thật nhiều!

Chúc anh yêu một sinh nhật vui vẻ ^o^!

English version is here

2009-08-05

Thứ Tư, 5 tháng 8, 2009

Ôi kì tích... Thế là coi như 5 ngày liên tiếp chẳng thèm onl gì cơ đấy!! Với một con nghiện ngồi net còn hơn cả ăn cơm đó chẳng phải là một sự diệu kỳ sao?

Mèo té văng đến một nơi không có net trong hai ngày thứ 5 và thứ vì một vài lí do cả chủ quan lẫn khách quan. Về nhà ngày thứ 7 thì hỡi ôi, hay tin rằng: "modem cháy rồi cháu yêu nhớ!". Mà zồi ôi, khi cháu nó về nhà và nhận được câu đó thì cũng đã xế chiều rồi. Và ngày hôm sau thì còn gì tồi tệ hơn khi nó là... Chủ Nhật? Vâng, thì làm đếk gì có công ty nào nó chịu làm vào cái ngày nghỉ tuyệt vời thế này cơ chứ? Và cháu nó phải chờ đến tận thứ 2 để cô chủ đi-ký-hợp-đồng-mới! Điều đó có nghĩa là cháu nó sẽ không có mạng trước ngày thứ 3.

Hoặc là cháu nó té veo đến trường vừa ngồi điều hòa mát rượi vừa onl, nhưng lo ngay ngáy cứ đến tối là acc của mình bị khóa bay biến, với lại tốc độ máy rùa như con sên dù ram 2gb (hay 1gb nhỉ?, dù thế nào thì nhìn cấu hình cũng rất là khủng mà vẫn cứ rùa ngất rùa ngây). Thêm vào đó, toàn bộ tai nghe chả hiểu vì lí do gì đã được quán triệt là... rút ra bằng sạch =_=. Với một đứa nghe nhạc nhiều gấp 3 lần giờ ngủ tiêu chuẩn thì đó rõ là một cực hình mà... õ_õ | Hoặc là cháu nó ôm cái portable firefox ra hàng để ngồi lọc cọc làm việc không có word =_=.

Cách nào cũng là tối kiến cả. Thôi thì ở nhà cho lành, coi như được một phen làm quen với thế giới ngày tận thế!!!

Cơ mà các cụ nói cấm có sai. Nhàn cư vi là sinh ra bất thiện. Trong đống ngày nằm ườn ở nhà đem quạt ra phật phật và bật máy lên không có việc gì để làm, mèo đã kịp thanh toán xong kha khá những bộ j-drama đáng xem, ít nhất là với sở thích cực kỳ khó tính của mèo. Đếm ra thì có Voice, Engine, Dragon Zakura với movie linh tinh gì gì đó. Rỗi hơi ngồi chơi Chuzzle giành giật thêm được cả cục mề đay nữa mà rồi vì cài lại em máy bay mất sạch TT_TT. Cái chuyện cài lại máy sau 4 tháng an lanh này xem chừng liên quan đến 2 ngày mèo bay veo qua veo lại Đội Cấn - Đặng Thái Thân trong 2 ngày thứ 5 và thứ 6 kể trên, kèm theo đó là cả một cục tức to đùng mang tên: con sao biển +_+

Quay trở lại với J-Drama, mặc dù cấm ai dám nói mèo thua kém thằng nào trong hiểu biết về nó, cơ mà số lượng phim mèo đã xem nhiều khi còn không bằng chỉ là một đứa mọt manga đá chéo sân :)). Cơ mà mèo không quan tâm lắm. Mèo xem khoái xem phim điển hình và những phim theo sở thích của mèo hơn là những bộ người ta hô hào này nọ mà mèo xem xong ứ có cảm giác gì hết trơn hết trọi.

Mà thực ra thì trong đống phim trên cũng có khá nhiều cái mèo không thích đấy.

Đầu tiên phải kể đến Voice. Bộ phim này dù nói về pháp y mà cuối cùng toàn là những câu chuyện tình nghĩa =_=. Mèo muốn xem phim hình sự trinh thám cơ, thành ra dù nhận thức được Voice là một bộ phim đầy tính nhân văn, mèo cũng chỉ xếp bộ này vào cái dạng xem cũng được.

Kế đến là Dragon Zakura. Bộ phim này xem chừng là một bước ngoặt rất lớn đối với bạn Usavich (hay untalkativebunny hay greyandblack của ACC). Bạn í thì là một pre/reviewer mèo khá là nể nang vì khả năng viết của bạn ấy khiến mèo tò mò về khá nhiều bộ. Dragon Zakura chính là một trong số đó. Tuy nhiên, vì biết mình không tông xuyệt tông coi phim với bạn ý ngay từ cái hồi Haken no Hinkaku nên thường không có dự định bộ nào bạn ấy viết review. Nhưng tại tò mò quá, muốn biết tại sao Dragon Zakura lại là một bước chuyển biến cho cuộc đời bạn ấy chứ không đơn thuần chỉ là thích như những bộ khác... và thế là mèo coi.
Cơ mà thật lòng coi bộ này xong mèo không có cảm xúc mấy. Thật sự mà nói, một bộ nào mèo coi được từ đầu đến cuối có nghĩa là người khác xem sẽ khen hay. Nhưng chung quy thì cái bước ngoặt của tất cả lũ học sinh đần độn của cái trường Ryuukan và bước ngoặt của cả một người như Usavich nữa cũng không phải là cái gì quá lớn lao với mèo. Ờ thì biết nó hay, nó giá trị và nó là một bài học định hướng cho bất cứ ai đã đang và sẽ bước vào đời. Nhưng... vẻ như con mèo 3 chân này khác người quá sao đó mà nó cảm thấy những bài học ấy không cần thiết, hay là không thể áp dụng được với bản thân nó. Tấm bằng đại học là một thứ giá trị dù ở bất cứ quốc gia nào, nhất là một tấm bằng của Todai - đại học danh tiếng nhất Nhật Bản. Mèo cũng đã nhận ra cái giá phũ phàng mà mèo sẽ phải đương đầu trong năm tới khi kết thúc ở Arena, một tấm bằng Advance Diploma không bao giờ là giá trị ở cái đất nước Việt Nam này. Hơn thế nữa công việc thiết kế đòi hỏi ở con người ta sự chăm chỉ, nhưng mèo thì lười vô đối. Nhưng mèo vẫn không cho rằng mình đã sai khi chạy trốn khỏi ĐH quốc lập. Ừ, cứ gọi mèo là đồ nhát gan kẻ thua cuộc cũng chả sao hết. Chỉ cần bản thân mèo biết rằng mình đã vứt bỏ được rất nhiều sai lầm của quá khứ khi chấp nhận thua cuộc. Mèo chẳng giỏi giang bằng ai, còn thua kém rất rất nhiều người mà chỉ cần mỗi lần nghe tên mèo ôm một nỗi hận không sao tả xiết. Nhưng mèo cũng biết có hàng tá những đứa bằng giỏi hàng đầu vẫn phải ghen tị với mèo. Mèo vẫn có thể ngủ mười mấy tiếng 1 ngày mà điểm số ở trường khối đứa không theo được, mèo vẫn có thể đi chơi bạt tử mà tháng nào cũng chả thiếu tiền tiêu, không phải được chu cấp vì mèo đã tự lập về tài chính trước cả khi mèo lên đầu 2 tuổi tác ít nhất là 8 tháng giời.

Mèo vẫn còn muốn hơn thế. Mèo muốn số tiền mèo kiếm được mỗi tháng không phải 6 mà là 7 chữ số 0. Mèo muốn sống có mục đích, sống có giá trị. Ồ... nhưng giờ ngoài vấn đề tài chính ra mèo thấy cái gì của mèo cũng không được ổn lắm. Không ai bắt một đứa 20 tuổi không được phép vấp ngã thêm lần nữa. Nhưng mèo không thích, không muốn và biến mình thành một đứa sống dè dặt lúc nào không hay. An phận là điều khiến mèo hận nhất ở bản thân mình. Nhưng không có mục tiêu thì lấy gì để mà cố gắng?

Thôi bỏ đi, lảm nhảm nhiều quá rồi =_=. Đi ngủ, tí còn lôi con táo ra chém gió vụ con sao biển.