.+CrosS+. World: ► Movies

Wandering in the world of 3-foot Cat!

Let the epic continue…
Let the legend become never-ending…
Let the history be as it really be…
Let the people go forward…

Hiển thị các bài đăng có nhãn ► Movies. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn ► Movies. Hiển thị tất cả bài đăng

[review] Arthur Christmas - Trò chơi “2 mặt” của “các” ông già Noel

Thứ Sáu, 3 tháng 2, 2012

Mặc dù có một màn mở đầu siêu hiện đại, câu chuyện trong “Giáng Sinh phiêu lưu ký” lại xứng đáng gọi là “truyền thống của truyền thống”!


[review] In Time: “Ý tưởng thì cũng chỉ là rác mà thôi!”

Chủ Nhật, 20 tháng 11, 2011

Không dễ để có được một hướng kịch bản đột phá như "Thời khắc sinh tử". Có điều, mọi vấn đề được nêu ra vẫn chưa được khai thác tới nơi tới chốn.


[review] 50/50 - Chớ có để "Hên - Xui" đánh lừa!

Thứ Hai, 14 tháng 11, 2011

"50/50" là một tác phẩm đáng xem, nhưng hãy cẩn thận với thể loại phim và nhớ đọc kỹ nội dung trước nhé!

[review] Ba chàng lính ngự lâm: Khi bom tấn gặp "vận xui"

Thứ Năm, 3 tháng 11, 2011

Bộ phim không thể trở thành tác phẩm đáng xem nhất tuần vì bị cạnh tranh với những ba đối thủ “gây bất ngờ”.

[review] Anh là số mấy? - Tình yêu “thật thà” trong thời đại ăn nhanh

Đi ngược với nhận định “vơ đũa cả nắm” của nhiều nhà phê bình, hai nhân vật chính trong "What's Your Number?" không đến với nhau từ trên... giường. 

[review] Xì Trum: “Sút veo nhà phê bình đi mà xem phim chứ!”

Bộ phim không thật sự là một “thảm họa” như nhiều người đang “xì trum” nó đâu nhé!
Có một thực tế rằng các nhà phê bình già cỗi ở những trang web danh tiếng về phim ảnh như Rotten Tomatoes hay Metacritic đang “dìm hàng” Xì Trum một cách tuyệt đối. Điểm Metascore của bộ phim chỉ đạt 30/100 trong khi ở Rotten Tomatoes con số còn tụt xuống 21% - không khoan nhượng. Khán giả tại IMDB cũng không “buồn” thương tiếc những nhân vật rất nổi danh trong suốt 50 năm qua và thẳng tay chấm 4,3/10. Có thể nói, Xì Trum đang tạo nên hiện tượng kỷ lục “trồng cây chuối”.


Chà! Nếu bạn là một người xem có thói quen đọc review trước khi đến rạp thưởng thức tác phẩm, thích dựa dẫm vào nhận định của các nhà phê bình chuyên nghiệp, thì tốt hơn hết bạn nên bỏ qua Xì Trum. Những con số kể trên đảm bảo mang đến một định kiến khủng khiếp rằng tác phẩm này chỉ đáng ném vào sọt rác. Điều quan trọng nhất, bạn có thể kết thúc đọc bài viết này tại đây!


Còn nếu như bạn đã đọc đến dòng này, xin chúc mừng, bạn là người xem phim có chính kiến và hẳn sẽ là một khán giả có thể cảm nhận tác phẩm điện ảnh bằng trái tim thay vì bằng bộ não khô khan. Phải ngạc nhiên mà nói rằng, Xì Trum 2011 thật sự đã tạo nên một kỳ tích khi nó đủ sức làm cho một người xem không thích thú gì những người tí hon da xanh phải thốt lên với chính mình: “Rút cục các Xì Trum cũng đâu đến nỗi nào.”


"Anh không phải diễn viên Thái Hòa - Anh là Long Ruồi!"

Trong những ngày gần đây, người ta liên tục xì xào về dự án phim mới của "chị Hội" Thái Hòa, sự vơ đũa cả nắm của người đời đã khiến cho đại ca xã hội đen khét tiếng đất Sài Thành cảm thấy khó chịu. Vì thế đại ca Long Ruồi quyết định phải làm cho ra nhẽ bằng những "tự sự" về cuộc đời mình thông qua lời của đàn em.


Chào anh, anh có thể giới thiệu cho chúng em biết về đại ca Long Ruồi được không ạ?

Khét tiếng nhất nhì thế giới ngầm Sài Gòn là đại ca Long Ruồi. Tuy nhiên, tụi này cũng chưa bao giờ dám hỏi tên thật của đại ca. Đại ca lập nghiệp từ năm 15 tuổi, sau bằng ấy năm nữa của cuộc đời, đại ca leo lên hàng anh chị máu mặt, cực khét tiếng, nhắc đến không ai là không biết. Quái lạ là ở làng giải trí Việt lại có cái gã diễn viên đóng vai gay trong Để Mai Tính - tên Thái Hòa thì phải - trông giống đại ca của thằng này cực. Khác mỗi cái nốt ruồi to bự ở cánh mũi phải thôi. Người ta cứ hay nhầm lẫn đại ca với gã diễn viên tầm thường kia. Thế mới có chuyện thằng này ở đây hôm nay để tự sự "giùm" đại ca Long Ruồi.


Vậy cũng kỳ lạ nhỉ? Diễn viên Thái Hòa hiện là một ngôi sao được rất nhiều bạn trẻ yêu thích. Giống người nổi tiếng là một điều mà ai ai cũng muốn mà?

Nổi tiếng thì chưa biết mèo nào cắn mỉu nào đâu. Đại ca Long Ruồi của thằng này cũng khét tiếng lắm đấy. Đại ca có 7 cái nhất mà chỉ cần nghe qua thôi là người trần mắt thịt ai cũng phải lác mắt hết!


Thú vị quá nhỉ? Anh có thể giới thiệu cho chúng em về "7 cái nhất" đó được không?

Cái nhất của Đại ca Long Ruồi nằm ở cuộc sống thượng hạng tương xứng với danh tiếng của đại ca. Đó là 7 nhu cầu không thể thiếu được: ở, ăn, mặc, chơi, uống, hút và xe.


Anh có thể giới thiệu cụ thể hơn cho độc giả được biết không ạ?

Về ở, Long đại ca chỉ ở những nơi sang trọng nhất, tiện nghi nhất, luôn có sẵn người phục vụ và đặc biệt phải đảm bảo bí mật hành tung. Vì vậy, khách sạn chính là lựa chọn số 1 của đại ca. Phòng Tổng thống của Windsor Plaza với sức chứa hơn 30 người là sự lựa chọn khiến anh Long vừa ý nhất.


Về ăn, Long đại ca nổi tiếng kén ăn, mỗi bữa ăn rất ít và chỉ ăn tại các nhà hàng 5 sao có bếp trưởng quen thuộc. Đại ca chỉ thích gan ngỗng Pháp, bò Kobe Nhật và tổ yến Hồng Kông thôi. Mà đại ca cũng phong lưu lắm! Đại ca chỉ chọn một nơi để có thể nhìn ngắm thành phố của mình bên dưới: tầng 25 - Top of The Town. Nên nhớ là thức ăn phải được chuẩn bị sẵn trước khi đại ca đến và phải là phòng riêng vì anh không bao giờ ăn chung với người lạ!

Về mặc, đại ca chỉ mặc veston chất liệu lụa cao cấp của Massimo Ferrari, giày da bóng loáng Prada hoặc Salvatore Ferragamo (nói nhỏ, bọn này có tới 2 thằng chỉ chuyên đánh giày cho đại ca đó!). Đại ca thích đồng hồ Rolex, Piaget, Patek Phillippe; trang sức nam cao cấp bằng vàng và bạch kim của Cartier (nhưng đây không phải là cái nhẫn mà đại ca thích nhất đâu, đại ca muốn chiếc nhẫn vàng quyền lực của Lão Đại cơ!). Đại ca thích kính đen cực (trông ngầu mà). Ngoài ra thì đại ca cũng thích xài mũ phớt - mẫu thời trang mới nhất của D&G nữa.


Về chơi thì khỏi nói rồi. Tên đại ca luôn đứng đầu tiên trong danh sách khách hàng VIP của bất kỳ quán bar, phòng trà, club nào tại Sài Gòn. Chỉ cần thấy xe của đại ca đến, lập tức một bàn ở vị trí trung tâm phải được chuẩn bị, với 5 chai rượu xịn bày sẵn và các cô tiếp viên trẻ đẹp nhất tiếp đãi. Bật mí, địa điểm yêu thích của đại ca chính là America Discotheque đó.
À còn xe nữa nhỉ? Chrysler 300C sang trọng, đậm chất Mỹ, nhập khẩu nguyên kiện, là lựa chọn của anh Long cho những dịp sang trọng. Bên cạnh đó, anh cũng sở hữu một chiếc Jeep Cherokee 7 chỗ hầm hố, mạnh mẽ khi đi cùng bọn đàn em này.


Thật sự là choáng ngợp quá cỡ! Đại ca Long Ruồi không cảm thấy những thú vui tận hưởng đó đáng giá bạc tỉ hay sao?

Tiền bạc không là vấn đề! Đại ca Long Ruồi mà!


Chúng em hỏi khí không phải. Hào hoa phong nhã đến như vậy hẳn đại ca Long Ruồi cũng phong lưu đa tình lắm nhỉ? Anh có thể chia sẻ cho chúng em một chút bí mật đời tư của ảnh không?

Ấy chết, chú đừng dại miệng. Đại ca dữ dằn, hầm hố và máu lạnh là thế, nhưng nếu có cuộc thi "người đàn ông si tình của Sài Gòn", thì một trong những ứng cử viên sáng giá cũng sẽ là đại ca đó. Dù tiền muôn bạc vạn, quyền lực đầy mình với biết bao cô mỹ nữ chân dài, Long đại ca vẫn luôn dành trọn trái tim cho chị Nga - người đã đồng cam cộng khổ với đại ca từ thuở khó khăn. Dù có đôi lúc tham công tiếc việc mà đại ca không chăm lo chu đáo được cho đại tỷ nhưng ảnh không như những tay xã hội đen khác đâu nhé. Đại ca Long Ruồi vẫn luôn hướng đến một cuộc sống bình yên, đầy đủ và hạnh phúc với người phụ nữ anh yêu. 


Ôi, nghe những gì anh kể chúng em cũng muốn được "diện kiến" đại ca Long Ruồi quá! Chắc đại ca cũng không khó tính để ra mắt khán giả chứ?

Chú đừng nóng, 26/8 tới đại ca sẽ gặp chú ngoài rạp chiếu phim. Hẹn gặp lại chú khi đó nhé!

À vâng. Chúng ta vừa có cuộc nói chuyện thật thú vị với một "đàn em" của đại ca Long Ruồi. Bài phỏng vấn trên đây là một màn "pha trò" nho nhỏ của chúng mình để giúp bạn "làm quen" với nhân vật khét tiếng này. Hãy cùng chờ đón bộ phim mới nhất của nam diễn viên Thái Hòa - Long Ruồi - ra mắt trong thời gian tới nhé!

Kokuhaku - "Lời thú tội" kinh hoàng gây chấn động điện ảnh

Thứ Bảy, 5 tháng 2, 2011

Có một mâu thuẫn đến nghịch lý trong Kokuhaku (Confessions) – tác phẩm đại diện cho điện ảnh Nhật Bản tham dự Oscar lần thứ 83: Chúng ta có 37 đứa trẻ của một lớp học. Tất cả chúng mới 13 tuổi, được pháp luật bảo vệ quyền lợi trước mọi tội ác. Không được xếp ở tuyến đầu của hệ thống nhân vật, nhưng chính 37 đứa trẻ ấy mới là trung tâm của bộ phim. Dầu vậy, cái kỳ vọng rằng Kokuhaku là phim dành-cho-thiếu-nhi sẽ chỉ là hão huyền. Đúng hơn, những bộc bạch chất chứa thù hận trong tác phẩm mang lại bóng tối và ám ảnh đến rùng mình như trải nghiệm một ác mộng có thật.

Và nếu như phong cách u ám dường như đã thành truyền thống đó của Nhật Bản không phải là món hợp khẩu vị, tốt hơn cả bạn đừng cố xem phim. Vì một khi lời thú tội bắt đầu rầm rì bằng quang cảnh lớp học náo động ngay những giây đầu tiên, bạn sẽ chết cứng ở trên ghế với tóc gáy dựng ngược vì sốc và câm nín suốt 106 phút tác phẩm.

Sẽ là kẻ ngờ nghệch nếu bạn từ chối lời khuyên của tôi, thật đấy!

[review] Okuribito (Departures) - Giải Oscar lần thứ 81 cho phim nước ngoài xuất sắc nhất

Thứ Tư, 9 tháng 12, 2009

Xin thưa trước rằng bài viết bên dưới đây được mèo viết sau nhân một dịp xem Departures trong buổi học về Storyboard ở trường. Sau khi kết thúc xem phim, bài tập về nhà của ngày hôm đó là viết một bài phân tích / cảm nhận về tác phẩm, với tư cách một người học và làm phim. Tất nhiên, mèo vứt bỏ hết mấy thứ yêu cầu đó sang một bên để viết theo đúng cái cách mà mèo muốn, chỉ đơn giản là mượn cơ hội, mượn động lực để mình viết review lại mà thôi.

Nhưng cũng vì một phần theo cái yêu cầu, đây sẽ là một bài review theo đúng nghĩa phân tích. Có nghĩa là bài viết này chỉ dành cho những người đã từng trải nghiệm Departures và tìm kiếm một đồng minh. Thế nên, mèo cảnh báo rằng bạn hãy suy nghĩ thật kỹ trước khi đọc bài viết này nếu như bạn chưa xem tác phẩm :)

mèo 3 chân

Có ai đó nói rằng Departures (Okuribito) đoạt được giải Oscar lần thứ 81 dành cho bộ phim nói tiếng nước ngoài xuất sắc nhất là một phần bởi vì cách làm phim rất Mỹ. Còn tôi, tôi không đủ am tường về điện ảnh Hoa Kỳ để có thể biết được Departures có giống hay không? Cái tôi thấy hiển hiện trước mắt khi xem phim lại là những nét rất Nhật Bản, qua những hiểu biết tự bản thân mình đúc rút sau một thời gian dài yêu thích phim ảnh của xứ sở mặt trời này.

Không ào ào như những bộ phim hành động của Mỹ, Departures mang đến bước đi chậm rãi của cuộc sống như từng thước phim thảng hoặc của mình. Thế nhưng, cái tốc độ ấy lại là thứ hợp lí nhất để cho mạch tâm lý của nhân vật đủ thời gian trưởng thành. Bởi thế cho nên, dù kéo dài hơn hai tiếng đồng hồ, bộ phim vẫn chẳng đem đến nhàm chán cho khán giả. Thời lượng ấy, tốc độ ấy, thật chẳng có gì là bất ngờ với một người dành tình cảm của mình rất nhiều cho những bộ phim Nhật Bản. Tôi vẫn không đừng được ngồi trước màn hình để theo dõi tác phẩm cho dù nó ngấu nghiến của tôi nhiều thời gian hơn nhiều tác phẩm hấp dẫn khác. Tôi vẫn không đừng được bị câu chuyện cuốn đi, dù bộ phim chỉ có cao trào chứ hoàn toàn không theo đuổi những kịch tính thử thách não bộ con người. Và đơn giản, tôi vẫn không đừng được yêu thích Departures - như một bộ phim Nhật Bản.

Departures xuất hiện trước mắt người xem không phải theo một trình tự thời gian tuyến tính. Nó bắt đầu bằng một cảnh ở giữa tác phẩm, với một hỏi đầy những đắn đo lo âu của nhân vật chính về hiện tại và tương lai của bản thân mình. Để rồi khi người xem vẫn còn đang thắc mắc tò mò về những dằn vặt ấy, bộ phim kéo tuột người xem trở lại điểm bắt đầu và giải thích cho chúng ta chuyện gì đã xảy ra, đã đem đến cho nhân vật của nó những vướng bận tâm tưởng đã thành câu hỏi nhức nhối ở đầu phim. Và rồi khi thời lượng phim đi đến chính giữa, thì đó cũng là lúc khán giả quay trở lại với thời điểm hiện tại, để rồi họ được cùng đồng hành với nhân vật bước tiếp hành trình về tương lai.

mèo 3 chân

Có thể nói những sắp đặt bên trên là tính toán hợp lí nhất để đem lại sức hấp dẫn cho tác phẩm. Bởi như chúng ta đã biết, câu chuyện nội dung của bộ phim là một chủ đề vô cùng nhạy cảm: câu chuyện về người khâm liệm tử xác. Sẽ còn ai ngồi lại rạp xem phim khi từ lúc bắt đầu người ta đã gặp phải một anh chàng ủ dột vì mất việc và miễn cưỡng phải tìm đến cái nghề "nokanshi" vì bươn trải cuộc sống? Và cũng sẽ còn gì giá trị thức tỉnh trái tim người xem nếu như các nhà làm phim không để cho chính khán giả được đồng hành cùng nhân vật, khám phá để rồi hiểu, rồi yêu công việc gác đền cánh cửa sự sống và cái chết?

Quãng thời gian mà câu chuyện xảy ra là cái duy nhất mà Departures khiến tôi phải ngỡ ngàng. Bộ phim có những trường đoạn thật dài nói lên bước chuyển dịch ngắn ngủi của thời gian. Đó là lúc giai điệu vô tận của cây cello mà chàng Kobayashi kéo nhịp trên triền đê quê, giữa dòng nước vẫn cứ chảy trôi như nhịp sống, giữa những cánh chim trải dài trên bờ nước, trên bầu trời. Cứ tưởng như hàng mùa cá hồi lội người dòng về đẻ trứng, hàng mùa đàn chim bay di cư đã qua đi rồi cơ đấy. Thế mà thật ra, Departures chỉ bắt đầu từ mùa thu của năm trước và dừng lại ở mùa xuân sau đó mà thôi.

Nhưng thế cũng đã là quá đủ để cho Kobayashi Daigo trải nghiệm và trưởng thành cùng với công việc kẻ tiễn đưa những người quá cố về bên kia thiên đường.

mèo 3 chân

Vai trò của kẻ học nghề như anh lại có một bắt đầu quá đỗi khốc liệt. Lần đầu tiên được nhìn thấy một người chết với Kobayashi quả thực là một ác mộng kinh hoàng khi đó là một bà cụ đơn độc đã chết hai tuần qua tại căn hộ cho thuê, một mình lạnh lẽo. Quang cảnh tang thương, không khí u ám, và mùi vị của cái chết kinh động đến cả chính những người xem ngồi trước màn hình. Kobayashi đã nôn ọe, đã đi đến nhà tắm công cộng, xoa lên mình không biết bao nhiêu xà phòng và ngâm mình hàng giờ trong nước nóng với hi vọng được tẩy khỏi những ô uế. Vâng, ở thời điểm ấy những xác chết với anh vẫn còn là những kẻ xa lạ vô cùng. Và lên đến đỉnh điểm, tận khi anh về nhà và gần như là tấn công vợ, phải khi chính da thịt anh chạm đến thân nhiệt nóng hổi của người vợ yêu thương, một người sống, một chỗ dựa tinh thần của anh, thì khi đó những cơn bấn loạn của "lần đầu tiên" mới chịu lắng dịu lại trong Kobayashi.

Phải có một khởi đầu như thế, khi vượt qua được thử thách đầu tiên Kobayashi mới gắn bó được công việc vô cùng nhạy cảm của người khâm liệm sau này. Anh thậm chí gắn bó với sự nghiệp đưa tiễn kẻ đã khuất còn hơn cả kết lại cuộc đời mình với người còn sống. Anh có thể để Mika rời khỏi cuộc đời mình chứ nhất quyết không chịu từ bỏ công việc mà với Kobayashi lúc ấy dường như đã trở thành một nghi thức tôn giáo mà anh kính thờ và dành trọn vẹn nhiệt tâm của trái tim mình. "Nokanshi" không còn đơn thuần là người khâm liệm tử xác nữa, họ là người tết nên sợi chỉ gắn liền kẻ ra đi với người ở lại. Làm sống lại diện mạo của những người đã khuất hệt như khi sinh khí vẫn còn tràn đầy trong cơ thể, họ để người đến với giấc ngủ vĩnh hằng bình thản, và mỉm cười. Họ để lại cho người còn sống những giọt nước mắt khi nhận ra những gắn bó trong gia đình, nhận ra tình thương máu mủ với kẻ đã khuất mà khi người còn sống đã lãng quên đi.

Thế nên, khi tiếng đàn cello của Kobayashi vang lên trên triền sông, nó trôi đi cùng với dòng chảy của thiên nhiên sự sống quanh đó. Chỉ là những buổi chiều của một mùa xuân đang chạm ngõ, nhưng trong tiếng đàn và tấm lòng của người khâm liệm thì rất nhiều mùa xuân của cuộc đời đã qua đi.

mèo 3 chân

Departures nói lên cuộc sống của con người như thế qua chính hình tượng những người đã chết. Kobayashi đã làm công việc khâm liệm cho không biết bao nhiêu người, và khán giả cũng chứng kiến từng ấy những câu chuyện của kẻ đã khuất trong phim. Nhưng để tổng kết lại, thực ra trong phim chỉ có ba cái chết thay đổi cả cuộc đời của những người đã sống. Người thứ nhất, thực ra tôi đã đề cập đến ở bên trên rồi đấy. Đó chính là cái chết của bà cụ lạ mặt trong lần đầu tiên của chàng nhân vật chính, bà đã cho anh những trải nghiệm để rồi can đảm bước tiếp với nghề. Còn cái chết thứ hai, đó là sự ra đi của bà chủ nhà tắm công cộng, một người quen cũng như một người thân đối với Kobayashi.

Chẳng khác anh, bà chủ nhà tắm công cộng cũng dành trọn tình yêu và cuộc sống của mình cho công việc mà có thể nhiều người khác coi thường. Bà chấp nhận cuộc sống đơn độc và thậm chí mâu thuẫn với cả con trai của mình, để gắn bó với nghề đến tận cùng cuộc đời. Kinh doanh nhà tắm công cộng hay làm nghề khâm liệm tử xác, cuối cùng thì cũng chỉ là những hình thức khác nhau đem lại những giây phút nhẹ lòng cho những người khách. Và cũng giống như vô vàn những nghề nghiệp khác nữa, tất cả đều nhằm để phục vụ con người. Những cái nghề như thế đã trở thành truyền thống tại xứ sở Phù Tang, và nó vẫn đang được người Nhật trân trọng giữ gìn. Tôi dám tin rằng cái nhà tắm ấy đến khi bộ phim kết thúc vẫn cứ tiếp tục mở cửa, bởi vì tôi biết cậu con trai của bà cụ đã nhận ra được bài học của cuộc sống, của sự kế thừa. Và cũng phải cám ơn bà ấy, vì sự ra đi của bà là cao cả vô cùng để những người xung quanh chợt nhận ra được ý nghĩa thiêng liêng trong công việc của Kobayashi. Chính bà đã đem Mika trở lại.

Và người thứ ba, cũng là nhân vật quan trọng nhất đã khép lại cả thiên truyện một cách hoàn hảo, người cha 30 năm biệt tích của Kobayashi. Nỗi đau bị người thân yêu bỏ rơi có lẽ là ám ảnh lớn nhất đối với con người có thể quên đi tất cả để tĩnh lặng và tỉ mỉ bên cạnh những người đã khuất như Kobayashi. Nếu như không có "nokanshi" có lẽ anh sẽ chẳng bao giờ biết được rằng đến tận giây phút cuối cùng của cuộc đời, người cha tội nghiệp của anh vẫn nắm chặt trong tay viên đá "con trai" ngày nào. Quả là một hình tượng kinh điển! Nước mắt Kobayashi rơi xuống khi anh tỉ mỉ với từng động tác khâm liệm cho người cha quá cố. Rồi nhặt viên đá từ tay cha, anh áp nó lên bụng của Mika, nơi sinh sinh mạng bé nhỏ vẫn đang trỗi dậy. Đó là sự kế thừa, có nghĩa câu chuyện đến đây chưa phải là kết thúc, nó mới chỉ mới mở ra mà thôi. Một cái kết rất châu Á, phải không?

mèo 3 chân

Cuối cùng thì Departures khắc họa lại trong lòng người xem kí ức đẹp về những hình ảnh mang đầy tính ẩn dụ như thế. Ngay cái khi thước phim cuối cùng kết thúc, hàng loạt những bối cảnh đã qua có dịp ùa về trong hồi tưởng của người xem: Một căn tiệm cà phê cũ kĩ với những chồng đĩa nhạc không lời và những vệt lõm trên sàn nhà, một cây đàn cello cho trẻ; một triền đê trải rộng bên bờ suối, nơi có những con cá hồi bơi ngược dòng về thượng nguồn đẻ trứng, nơi có những con chim bay di cư dừng chân, nơi có những cánh hoa anh đào vấn vương trong gió xuân, nơi phía sau là cả cánh đồng rộng về tận chân trời với dải núi mờ phủ tuyết trắng… Một không gian hoàn toàn Nhật Bản. Ở nơi đó, người ta thấy dòng chảy cuộc đời, mà mỗi con người chúng ta là một viên đá cuội nhỏ bé vẫn kiên trì tồn tại vượt thời gian.

Departures còn nhấn mạnh vào những góc quay cận cảnh, khai thác được tuyệt đối thế mạnh diễn xuất rất đặc trưng của nghệ thuật thứ bảy tại xứ sở Phù Tang nữa. Những cảm xúc dường như được sống lại rất thật qua từng cử chỉ trên khuôn mặt diễn viên hay những chi tiết đặc tả công việc khâm liệm tỉ mẩn. Tất cả đều chỉ nhằm một mục đích đánh thức tâm khảm của người theo dõi.

Nhắm mắt lại, những âm thanh của một hành trình vẫn còn vang vọng đâu đó. Tôi thực sự đánh giá cao cái cách biên kịch gia sử dụng từ ngữ trong bộ phim này. Như lúc Mika rời bỏ Kobayashi chỉ bằng một từ "dơ dáy"; hay như phút cuối cùng khóc bên người cha quá cố Kobayashi vẫn gọi ông là "oyaji", một danh từ gọi cha suồng sã thay vì "otou-san" đầy trân trọng; cả tiếng đàn cello bên triền đê nữa… Tất cả chúng đều thật đáng kinh ngạc.

Cái tên phim Departures nói lên cuộc khởi hành của những người đã khuất về bên kia thế giới, nhưng thực ra, lăng kính của cái chết lại hướng ngược trở về với thực tại nơi những người đang sống. Cảm nhận cuộc sống qua công việc của người gác đền - kẻ khâm liệm, có chút gì đó thật là kì cục làm sao? Nhưng cũng vì thế mọi cảm xúc trở nên đáng giá hơn. Thế giới vẫn tiếp tục tiến lên trong hành trình vô tận của mình và con người thì đang học cách để yêu quý và trân trọng những cuộc đời vẫn đang hiện diện.


9/12/2009 © Nguyệt Phong Anh