.+CrosS+. World: Nhân hứng

Wandering in the world of 3-foot Cat!

Let the epic continue…
Let the legend become never-ending…
Let the history be as it really be…
Let the people go forward…

Nhân hứng

Thứ Bảy, 6 tháng 3, 2010

Tự khi nào mà con người trở nên nhàm chán đến mức có thể nằm dài trên giường cả ngày trời, trong cái tiết trời nắng ráo đầu khung cửa sổ, phả long lanh qua những kẽ lá trúc phất phơ ngoài ban công thế này được cơ chứ?

Có những dấu hiệu mập mờ để thấy rằng cái tâm lý trầm mặc đang giăng trùng xuống trong cõi lòng trống rỗng như mặt hồ đang chìm dần vào trong sương đêm.

Bốn ngày đẹp trời chỉ biết nướng thời gian như cá ươn nằm trên thớt. Bốn đêm điên cuồng trong những trang truyện đã đọc đi đọc lại không biết bao nhiêu lần, những thước phim đã xem tới xem lui cũng không ít hơn thế. Phút cuối cùng còn lại được những gì?

Những giọt nước mắt cứ tự nhiên lăn dài trên gò má, cứ thế tuôn rơi như dòng cảm xúc trải đi vô tận.
Nhưng hoàn toàn câm lặng.

Thật là dại dột bởi vì đã để cho Avril Lavigne trở lại trong playlist chỉ vì Alice in Wonderland. Bởi khi cô ấy quay về với Nobody's Home, thế giới dưới đôi bàn chân này lại như tan vỡ.

Chưa bao giờ cảm thấy thèm được vùi đầu vào những trang sách, những câu chuyện mạng nhiều như lúc này. Gặm nhấm cái tôi cô độc và những tổn thương của nhân vật thật là một cảm xúc khoái trá. Có điều...

Bản chất của con người là ích kỷ. Chứng kiến một happy ending không khỏi thấy chạnh lòng. Vẫn biết đó là những phần thưởng xứng đáng cho những nỗ lực của họ. Mà lòng vẫn đầy những đố kị ghen tuông. Vẫn biết bản thân là cố gắng chưa đủ. Mà vẫn cứ hận trời sao thật bất công?

Và bởi thế biết rằng, máu rỉ từ những dày vò dằn vặt thế vẫn là chưa đủ. Con ác quỷ vẫn đang gào rống đòi ăn thêm nữa. Có đứa lúc này thèm khát cái gọi là angst...
...


Kết thúc "Yêu em hơn cả tử thần", một nỗi uất ức to lớn lại trực trào lên. Đó là Bảo Thê, cái tên cho những tác phẩm đầu đời của Tào Đình - một nhà văn mạng trẻ tuổi và nổi danh của Trung Quốc đó sao?

Ừ thì rằng đó là một trong những tác phẩm đầu tay của cô ấy, mà sao nó vẫn không chịu cảm thông được cho cái sự non nớt hiển hiện trong tác phẩm này?

Cái ngày lượn lờ ở Đinh Lễ tìm mua sách, nó đã ngạc nhiên biết chừng nào khi cầm cuốn sách ấy trên tay. Mỏng hơn bao nhiêu so với cả kì vọng của nó. Nhưng mà cũng đúng thôi. Với cái cách khai thác tâm lý nhân vật chưa tới bến bờ nào cả thì "Yêu anh hơn cả tử thần" cũng chỉ được đến thế. Nó trong sáng quá. Trong sáng với ngôn từ, với cá tính của các nhân vật. Nên rằng nghe như đó là lời kể đến từ một kẻ dưng nước lã vậy.


Thế nên mới nói đời thật là bất công.
Xung quanh nó đây cũng chỉ những người gọi là bạn, có người gọi là em, cũng là một hai câu chuyện đầu tay cả, mà họ đã thấu hiểu sâu sắc để xót xa đến tận cùng cho những đứa con tinh thần mình rứt ruột đẻ ra, đến mức độ ám ảnh được những kẻ đọc như nó.

Mà rốt cục thì họ vẫn chỉ là con người tầm thường ít kẻ lạ hay tới cái tên. Thật là đáng buồn cho cái quan điểm văn chương của người Việt, trách làm sao được Saikan-J anh phàn nàn rằng sống làm sao nổi với cái nghề viết ba cọc ba đồng, mặc dù thấy hình như anh đang đánh đồng cái công việc mà nó làm với sự nghiệp viết lách này thì phải?

Cơ mà cũng không phủ nhận rằng nó chưa bao giờ thôi cái ham muốn được viết theo cách đó. Mà...
chỉ trách bản thân quá yếu lòng mà thôi...



Ps: Chỉ trách bản thân quá yếu lòng mà thôi.
Câu nói ấy hay thật là hay mà tiếc thay mèo không có quyền tự xưng mình là người phát hiện. Nó hóa ra lại là lời của một nhân vật truyện tranh mèo không có nhiều yêu thích nhưng cái tên tác phẩm lại là một trong những ám ảnh to đùng của mèo từ cái thời hoàng kim của manga ở Việt Nam.
Mèo sẽ tặng bạn một món quà gì đó mà bạn thích, hoặc là do mèo tự nghĩ ra nếu bạn không quyết định được, nằm trong khả năng kinh tế cho phép của mèo, nếu như bạn nói được cho mèo biết câu nói ấy là của ai, và dành cho ai.


2 nhận xét:

Pig nói...

văn hay thế ;))

Nặc danh nói...
Nhận xét này đã bị quản trị viên blog xóa.