.+CrosS+. World: 2009-07-22

Wandering in the world of 3-foot Cat!

Let the epic continue…
Let the legend become never-ending…
Let the history be as it really be…
Let the people go forward…

2009-07-22

Thứ Tư, 22 tháng 7, 2009

[kenh14.vn] Đơn Phương Hoa Giấy

Tôi đã không không khóc khi những dòng chữ cuối cùng khép lại một câu chuyện buồn nhưng có hậu.

Cũng có một chút kiềm chế ở trong ấy, nhưng hơn hết cả có lẽ là bởi sự chai lì trong con người giờ đây không còn quá nhiều cảm xúc.

"Đơn phương hoa giấy" không phải là một câu chuyện sáng tạo, ít nhất là đối với bản thân tôi. Bởi ngay khi Kì 1 được đăng lên và đọc qua nó, tôi đã sớm biết trong đôi mắt màu cafe kia là hình ảnh một người con gái khác, một quá khứ đầy ám ảnh. Và tôi đã ngờ ngợ hình như mình biết trước câu chuyện buồn đằng sau ấy... Nhưng tôi đã cố lẩn tránh cái tiến triển rất bình thường của kịch bản đó...

Nhưng làm sao "
Đơn phương hoa giấy" có thể đi theo một hướng khác cho được khi mục tiêu cuối cùng của nó là đánh động nơi sâu thẳm trong trái tim của mỗi con người? Cái hướng đi của câu chuyện, rõ ràng là cách hợp lí nhất trong việc xây dựng tình tiết để đến cuối cùng ai đọc xong nó cũng phải mỉm cười, và để khi tắt đi cửa sổ trang web rồi mà hình ảnh những bông hoa giấy mỏng manh vẫn còn vấn vương trong trí não.

Cái đáng phục ở người viết này không phải là sáng tạo nên một câu chuyện cảm động, mà là ở khả năng diễn đạt cái ngọt ngào của chuyện tình đó. Nhẹ nhàng, hợp lí, và vừa đủ cho người đọc tìm kiếm một sự chia sẻ và đồng cảm.

Không thể xếp câu chuyện này vào danh sách "favorite" của mình bởi cái khiến tôi làm được như thế phải là nể phục vì khả năng sáng tạo kịch bản. Tuy nhiên, chỉ một câu duy nhất trong cả câu chuyện dài này khiến tôi phải suy nghĩ, để rồi kết luận một câu đơn giản rằng đây là một tác phẩm hay:

"Thành đã có một người con gái khác, và còn là người không bao giờ thay thế được."

Có lẽ không ai tin tôi lại bị ấn tượng bởi câu nói này đâu nhỉ? Chắc chắn với phần đông mọi người, nụ cười của họ sẽ dừng ở câu chuyện Hương kể về hoa giấy như một truyền thuyết tình yêu kia cơ. Với tôi thì, tuy chưa từng nghe ai kể hệt như vậy, nhưng motif mở cửa trái tim một con người nào đó, bằng câu chuyện kiên cường gắn liền với kỉ niệm của chính họ lại là một cái gì đó không còn quá xa lạ. Thế nên, có thể giờ đây tôi sẽ ngắm nhìn bông hoa nhỏ bé ấy lâu hơn bình thường một chút, sẽ nở một nụ cười nhớ đến câu chuyện này đây, mà cuối cùng cũng chỉ nhớ đến nó như bao câu chuyện tương tự tôi đã từng đọc qua hay được một ai đó quan trọng lắm kể lại. Tôi sẽ chỉ nhớ đến những gì trái tim mình muốn chạm tới.

Nhưng câu trên thì lại khác...
"người con gái thể bao giờ có thể thay thế được"...

chú mèo ba chânCâu nói này khiến tôi bất chợt nhớ đến những giọt nước mắt của chàng trai Yano trong
Bokura ga Ita (Tình yêu học trò) ngày nào. Và đương nhiên, tôi sẽ nhớ đến cả ánh mắt dõi theo người con trai ấy của cô bé Nanami nữa... Cô bé ấy cũng yêu một người con trai mà trong tim anh mãi mãi chôn giấu một hình bóng không thể xóa nhòa... "người con gái không bao giờ có thể thay thế được"... Cả những câu chuyện trong manga của Miho Obana nữa. Tất cả chúng và câu chuyện này mang cùng một dấu lặng trong bản nhạc hòa khúc Andante.

Tôi yêu Miho Obana trước khi tôi gặp Bokura ga Ita của Yuki Obata. Nhưng dù là ai chăng nữa và là tác phẩm nào chăng nữa, cái sống trong tôi là xúc cảm của chính bản thân. Tôi có một cuộc sống bình lặng mà cái chết chỉ một lần duy nhất đủ sức ám ảnh tôi. Nhưng đó lại là của một cô bé tôi không hề quen thân. Cơ mà trong tim tôi vẫn có một hình bóng không bao giờ có thể thay thế được. Và trong trái tim của hình bóng ấy, tôi biết cũng có một hình bóng khác như thế, giống hơn với câu chuyện ở đây...

Cuộc đời vẫn là một vòng xoáy bất tận như thế. Những con đường vẫn cứ mải miết đuổi theo nhau trên hành trình cô độc. Tôi nhớ những ngã tư đường...

Rốt cục thì loài hoa duy nhất và trọn đời trong trái tim tôi vẫn là một cánh bồ công anh. Hoa giấy đã chọn ở lại. Còn tôi, tôi sống vì tự do trong cơn gió.

0 nhận xét: