.+CrosS+. World: entry viết cho một nhật ký

Wandering in the world of 3-foot Cat!

Let the epic continue…
Let the legend become never-ending…
Let the history be as it really be…
Let the people go forward…

entry viết cho một nhật ký

Thứ Sáu, 17 tháng 9, 2010

Cuốn nhật ký hiện tại của mình nó là như thế này
Thực sự là có một thay đổi đáng kể từ ngày cuốn sổ con mèo được đặt bút viết những dòng chữ đầu tiên.

Không giống như 5 cuốn trước, thực ra là 5 rưỡi - vì một cuốn với gáy vuông đã quá khó khăn để lật giở mới viết được non nửa đã được để ở quê và coi như nhật ký cho những ngày ngáp dài ở quê, cuốn nhật ký hiện tại đã đi đến phần tư thứ 2 chỉ trong vòng 1 tháng với số lượng ngày được viết vô chắc cũng chỉ khoảng con số 10. Điều đó tức là nó đã không thực sự cầm bút viết liên tục ngày này qua ngày khác - toàn những điều vô nghĩa, nhưng mỗi lần làm như vậy có lẽ cũng phải một lần tốn công bơm đầy cái bút mực kim Hồng Hà lận đấy, vì thường là không dưới 5 trang cho ngày như thế.

Vẫn là những cảm xúc chủ yếu nhất thời khi cầm bút viết, vẫn cái văn phong lộn xộn của việc không thể hệ thống mọi thứ bằng bút mực và giấy thay cho text văn bản có thể copy và paste, và del một cách dễ dàng như một bài viết có chủ đích rõ ràng. Tuy nhiên, thay vì những dòng viết ngắn về những cái bực bội hàng ngày nhỏ nhặt hay những dòng tự nhiếc móc bản thân - khá là thường nhật trước kia giờ vẫn có đấy nhưng là một chút lác đác, giờ nó đang tự biến cuốn nhật ký này thành một cuốn ghi chép bình luận kì khôi về những thứ nó đã đọc, đã xem nhiều hơn là những gì nó thực sự đã thấy.

Những trang viết dài miên man mà nó viết không ngừng nghỉ như để trút ra cảm xúc sau khi xem một bộ phim hay đọc một cuốn sách cứ trôi tất vào trong cuốn sổ một cách miệt mài mà trên hành trình thành chữ thành nghĩa đó đã có không ít lần nó phải dừng lại bởi tốc độ làm chữ nó xấu đi trông thấy và tay nó mỏi nhừ vì hiện tại đã không còn phải cầm bút nhiều như cái thời đi học cặm cụi viết ra những bài kiểm tra văn cả chục trang chỉ trong 90 phút thi cử.

Tất nhiên, nhật ký mục đích của nó ra đời là để giải tỏa cảm xúc hàng ngày như người ta vẫn cho là như vậy. Nhưng đối với một kẻ thực ra cũng có chút năng khiếu viết lách nho nhỏ thì nó hi vọng rằng trong đó sẽ ngập tràn những thứ hay ho, về nội dung hoặc trong cách viết, để một ngày nào đó đọc lại có thể thích thú lật giở từng trang suy nghĩ của một cái tuổi trẻ dại nào đó thuộc về quá khứ. Tuy nhiên, cuộc đời thì không phải lúc nào cũng toàn chuyện thú vị để mà viết, nên chuyện dựa vào khả năng viết lách rõ ràng là thứ quan trọng nhất mà nó cần.

Những thứ phê bình - rất cá nhân - được viết ra trong khoảng thời gian gần đây rõ ràng là thứ nó đã mong muốn cho cả 5 cuốn trước đó, chứ không phải thứ tự kỉ đầy sầu muộn mà nó thực sự không muốn nhìn lại một chút nào trong những thứ xinh đẹp trước đó.

Cảm thấy một chút ngạc nhiên và thú vị nho nhỏ về bản thân mình dù vẫn còn đang tỏ ra căm ghét nó nhiều lắm.

Dầu rằng cái thói quen của một đứa chuyên viết văn nghị luận mang lại một cuốn nhật ký luận nhiều hơn là kể hay tả, là cách viết văn mà nó đã rất muốn thực tập -nhưng luôn không thành. Ít nhiều thì, nó vẫn đang chịu viết một cái gì đó để bàn tay mình không bị lụt lội tồi tàn như khả năng của bản thân nó hiện nay. Và rằng bằng một cách thần kỳ những liên kết, những ý tưởng đã trở lại với nó từng chút một dẫu có một chút tầm thường - như đánh giá của bản thân chúng không là gì cả so với những thứ đã khiến cho bất cứ ai trước đây được nghe nói đến, đều phải kinh ngạc và nhắc nó tại sao không viết nó ngay ra?

Câu trả lời là: nó ì!
Đến h vẫn là như vậy.
Nó không chắc lắm đến khi nào nó thật sự có thể biến hóa những câu chuyện trong tưởng tượng của nó thành chữ thành nghĩa. Nhưng, bất cứ một chút ánh sáng mỏng manh nào cũng đã là quá tốt với một đứa tăm tối đánh mất tất cả niềm tin của nó vào con người, vào ngay cả bản thân mình.

Tự hỏi?
Có trở lại được không một cái tôi kiêu hãnh?

1 nhận xét:

Pig nói...

bạn có khả năng tư duy nhanh khủng