Chưa bao giờ được hát
Ngủ trên môi tôi rất đỗi u buồn
Bài ca chưa bao giờ được hát
Trong khu vườn hoang sơ đâu đó
Con đóm đóm đầu tiên lập lòe
Mặt trăng như tấm lưới bằng vàng
Tuôn ra trên con sông nhỏ
Và bài ca tôi mơ khi đó
Là bài ca
Chưa được hát bao giờ
Bài ca những đôi môi trầm tư
Trong hơi ấm bâng khuâng sương gió
Bài ca của những phút giây du mục
Lạc đường đi trong bóng đêm tàn.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
mèo không còn có thể nhớ đó là thơ của ai (hình như là Gaxia Lorka), chỉ nhớ rằng nó nằm trong cuốn sách văn học của thế hệ mèo... những năm cấp hai...
Bài thơ này, là bài thơ mèo thích nhất.
Ký ức của mèo lưu lại từng câu chữ trong bản dịch ấy, hình như của một nhà thơ nổi tiếng trong phong trào Thơ Mới. Không dám khẳng định mình đúng trọn 100% từ ngữ của sách giáo khoa, nhưng chắc chắn rằng dòng chảy ý tưởng và cảm xúc của mèo đến giờ vẫn trọn nguyên như thế.
Thứ giữ chân mèo lại mãi với bài ca này, là hai câu kết thúc:
Bài ca của những phút giây du mục
Lạc đường đi trong bóng đêm tàn
Lang bạt. Anh hùng. Đơn độc. Kiêu hãnh. Bất tận.
1 nhận xét:
Sao tớ ko nhớ bài này hồi cấp 2 được học nhỉ T__T
Đăng nhận xét