Tôi thực sự yêu một người.
Yêu anh ấy. Rất nhiều.
Yêu đến mức cả sự tàn nhẫn của anh cũng không thể nào ghét bỏ được.
Yêu đến mức bản thân mình bị tổn thương ghê gớm cũng không thể nào từ bỏ được.
Yêu đến mức không sao quên được.
Yêu đến mức không thể yêu ai khác hơn thế được nữa.
Tôi vốn đã định từ bỏ.
Vậy mà ngày hôm nay tôi đã làm tổn thương 1 người. Và làm tổn thương chính bản thân mình.
Lâu lắm rồi mới lại có cảm giác bị bỏ rơi đến vậy.
Nói chuyện với anh.
Tuyên bố rằng mình kiệt sức.
Tôi muốn dừng lại, và sẽ dừng lại.
Để rồi chợt nhận ra rằng mình đã mắc bẫy vĩnh viễn.
Tôi yêu anh nhiều hơn tôi tưởng.
Tôi viết để khẳng định rằng cho đến tận bây giờ tôi vẫn yêu anh ấy.
Tôi viết để ghi lại cảm xúc của tôi lúc này.
Một nụ cười.
Lần đầu tiên sau từng ấy thời gian, tôi có thể cười vì tôi biết mình yêu anh.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
1 nhận xét:
rắc rối thật :|
Đăng nhận xét