Ai ai cũng di cư khỏi 360 bởi vì cái hệ thống lỗi điên cuồng ấy. Có lẽ lựa chọn mà nhiều người nghĩ đến nhất là nơi này nhỉ?
Nhớ ngày xưa tớ đến với 360 sau cái trào lưu rầm rộ lúc mới bắt đầu dễ phải đến cả năm trời đấy. Và giờ thì... tớ, mặc dù rất là lười viết entry, nhưng cuối cùng vẫn gọi là còn gắn bó với em yahoo mắc toi mắc dịch ấy. Căn bản là bởi vì cái sự chăm chỉ tìm hiểu của tớ nó đi về vô cùng. Thế nên bảo tớ nghiên cứu cái mớ html hay css chóng hết cả mặt để design cho cái blog gần như là điều không thể vào thời điểm đó.
Nhưng mà... thì cũng như tớ ngày xưa đến với 360 chậm, giờ cũng đã đến lúc phải thay đổi rồi. Với lại, chẳng nhẽ một tín đồ của google như tớ lại không làm được cái blog nào trên blogspot thì kỳ quá nhỉ. Tuy hiểu biết của tớ chưa đủ nhiều để giúp tớ tự thiết kế được cho mình một trang blog cá tính nhất. Nhưng mà cứ chỉnh sửa tạm vậy cái đã. Tớ sẽ từ từ học và chắc chắn sẽ thiết kế lại giao diện của cái blog này một ngày không xa. Ít nhất thì, sau tầm 7 tháng nữa, khi nào tớ kết thúc học kỳ 2 ở trường kiểu gì tớ cũng phải làm được (không có mà thi trượt à?)
Đấy là cái tiền lý do. Thế còn giờ mới là mục đích chính tớ viết bài này: Giải thích cái gọi là ý nghĩa của phụ chú trên đầu trang blog của tớ kia: "thế giới của mèo ba chân"
Không biết là có ai còn nhớ đã từng có một thời gian dài tớ để status YM đại loại rằng "Nhớ lắm, chú mèo ba chân của tôi" không nhỉ?
"Chú mèo ba chân" vốn ban đầu là một cuốn truyện tranh dành cho thiếu nhi, mỏng teng và nếu so với hằng hà sa số những sách dành cho trẻ bây giờ thì nét vẽ trong ấy có phần hơi quý tộc, hay đúng hơn là màu sắc của nó không được tươi sáng chói chang màu sắc như truyện tranh màu bây giờ.
Nhưng tớ yêu cuốn truyện ấy, cũng căn bản bởi từ nhỏ tớ đã thích những thứ có ý nghĩa hơn là vẻ hào hoáng bề ngoài.
"Chú mèo ba chân" chắc chắn không phải là cuốn sách truyện đầu tiên mà mẹ tặng cho tớ. Nhưng cho đến tận bây giờ gần 20 năm tớ sống trên cõi đời này, cuốn sách cùng một em gấu bông nho nhỏ mẹ tặng tớ ngày đi học tại chức ở Hà Nội xa tớ 4-5 năm vẫn mãi là kỷ niệm sâu sắc nhất của tớ.
"Chú mèo ba chân" ngày ấy có lẽ chưa khiến tớ bật khóc nhiều như sau này, dầu rằng ngay từ khi đó tớ đã thấm thía được câu chuyện nhân văn đẫm nước mắt.
Tớ không còn nhớ tên của chú mèo ba chân hay nhân vật chính của câu chuyện, tớ chỉ nhớ nó mang trên mình một bộ lông mượt màu nâu đầy kiêu hãnh. Nó là niềm tự hào của ngôi nhà này cho đến một ngày kia, chú mèo mướp lông xù mang tên Thomas được đưa tới bầu bạn với nó.
Không, nó không cần bạn. Cái nó ham muốn là cảm giác độc tôn và chiếm lĩnh cả thế giới này. Nó ghét Thomas và luôn bày trò chơi khăm chú mèo mập tội nghiệp.
Nhưng Thomas không phản đối, không hận thù. Thậm chí khi một ngày kia tai nạn xe hơi trước cổng nhà cướp đi của nó một chân trước. Giờ đây, nó đã không còn là hoàn hảo, thậm chí khả năng sống sót của nó còn không thể nào kể đến.
Thomas không cho nó bỏ cuộc. Thomas chịu làm cái bao cát để cho nó đánh, không phải thỏa mãn sở thích mặc cảm của nó, mà để giúp chi trước còn lại của nó mạnh mẽ hơn. Thomas trở thành cái chân đã mất kia của nó như thế. Và nó, dần dà đã không hề nhận ra rằng mình thân thiết với Thomas hơn cả một người bạn. Cái sự thù địch của nó đã biến đi đâu mất.
Nhưng cuộc sống an lành hạnh phúc của cả hai không kéo dài đến thế. Một ngày kia nó thức dậy, không thấy Thomas ở bên mình. Nó đã chạy đi khắp nơi khắp chốn mà không thấy người bạn mập của mình đi đâu? Thế rồi nó chợt thấy đằng sau vườn, người ta đang đào một cái huyệt nhỏ, nơi an táng chú mèo Thomas tốt bụng.
Vậy là Thomas đã bỏ nó mà ra đi. Nó kêu gào sẽ không giành phần sữa của Thomas nữa, nhưng chú mèo mướp lông xù mập mạp đã vĩnh viễn không ở bên nó nữa rồi, không còn là cái bao cho nó đập chán chê, không còn là người bạn hiền lành để nó vẫn hay tranh phần ăn mỗi bữa... Thomas đã đi thật rồi.
Nó bỏ ăn, cuộn mình trong cái gối nhỏ ngày xưa Thomas vẫn hay nằm. Trong giấc mơ, nó gặp lại cậu bạn mập, vẫn bảo bọc che chở cho nó như hơi ấm còn vương lại trên chiếc gối này. Nó sống như thế, trong sự chở che vĩnh cửu của Thomas ở trên thiên đường.
Dù đã lâu lắm rồi, dễ phải đến 6-7 năm rồi không được đọc từng trang truyện "Chú mèo ba chân", và sự thật rằng việc tớ không còn ở nhà để chăm sóc nó đã khiến cuốn sách mang đầy kỷ niệm quá khứ của tớ thất lạc đi một phương trời nào đó... Thì tớ vẫn nhớ như in cốt truyện của nó trong một góc tâm khảm của mình. Như tớ vừa kể lại cho bạn.
Tớ lại khóc rồi... Chú mèo ba chân, nó giống tớ một cách lạ kì: Đó là niềm kiêu hãnh cô độc!
Tớ vẫn còn rất khỏe mạnh và sinh ra lành lặn trên đời như một phép màu. Nhưng trong trái tim tớ, nó cũng chỉ là một chú mèo ba chân có rất nhiều những què cụt của bóng tối, và nỗi đau riêng.
Cho đến tận cùng thì, chú mèo ba chân lại có được cả một giang sơn như nó đã từng mong ước. Nhưng mãi mãi chỉ là một mình nó. Thế nhưng, ký ức về Thomas, như chính bức tranh cuối cùng, sẽ mãi nâng niu nó bé nhỏ trong tay. Nó vẫn sẽ sống thật kiêu hãnh, bởi Thomas đã đem nó trở lại cuộc sống này thần kỳ như thế.
Có thể, tớ và chú mèo không giống nhau về hoàn cảnh, nhưng cảm xúc của tớ và nó vẫn cứ đồng nhất như thể là một. Tớ không biết mình sẽ có ai hay không? Nhưng, sự kiêu hãnh, niềm tin, khát khao, và cả vết thương nữa... tớ chỉ như là một chú mèo ba chân.
Tớ chấp nhận tất cả! Vì thực tế là, trái tim tớ mang hình dạng một chú mèo ba chân.
4 nhận xét:
Good blog.
Portugal
thấy 1 lượng đông đảo vẫn xài yume.vn :D
hmm, câu chuyện hay thật
Tôi thích câu chuyện về chú mèo ba chân và trang trí trên blog của bạn, hy vọng tôi cũng sẽ trang trí lại cho blog của mh dc như bạn đã làm
Đăng nhận xét