.+CrosS+. World: tháng 2 2010

Wandering in the world of 3-foot Cat!

Let the epic continue…
Let the legend become never-ending…
Let the history be as it really be…
Let the people go forward…

[preview] Phía sau nghi can X - Higashino Keigo

Thứ Hai, 22 tháng 2, 2010

Việc nghĩ ra một bài toán vô cùng khó và việc giải bài toán đó, việc nào khó hơn?



Việc xây dựng nên một câu chuyện trinh thám và phá án cũng giống như trò chơi của nhà ảo thuật và người xem nó. Thực tế, ảo thuật gia không phải những người phi thường, chỉ là họ biết được cách thức dẫn con mắt của người xem đi chệch với hướng đúng. Và tiểu thuyết trinh thám cũng vậy, một khi nhà văn đã tìm ra con đường đánh lạc suy nghĩ của độc giả, cuốn tiểu thuyết đó sẽ trở nên vô cùng hấp dẫn.

Và điều đó cũng đúng luôn với cả đôi dòng tóm tắt mà bất cứ độc giả nào cũng có thể đọc được khi cầm trên tay cuốn tiểu thuyết trinh thám Phía sau nghi can X của văn hào Higashino Keigo:

“Khi nhấn chuông cửa nhà nghi can chính của một vụ án mới, điều tra viên Kusanagi không biết rằng anh sắp phải đương đầu với một thiên tài ẩn dật. Kusanagi càng không thể ngờ, chỉ một câu nói vô thưởng vô phạt của anh đã kéo người bạn thân, Manabu Yukawa, một phó giáo sư vật lý tài năng, vào vụ án. Và điều làm sững sờ nhất, đó là vụ án kia chẳng qua cũng chỉ như một bài toán cấp ba đơn giản, tuy nhiên ẩn số X khi được phơi bày ra lại không đem đến hạnh phúc cho bất cứ ai…”


Chúng ta thấy điều gì ở phần tóm tắt này nhỉ?
Một sự mẫu thuẫn rất rõ ràng giữa một bên là bài toán cấp ba đơn giản bên kia là thiên tài ẩn dậtphó giáo sư vật lý tài năng. Chắc chắn rằng điều này sẽ khiến cho không ít fan của thể loại truyện trinh thám không ngần ngại bỏ tiền ra mua cuốn tiểu thuyết này về nghiền ngẫm. Chúng ta đang kì vọng sẽ được đồng hành cùng với điều tra viên Kusanagi tìm hiểu bí ẩn Phía sau nghi can X

Tuy nhiên,
Tôi phải khẳng định rằng bạn đã phạm phải hai sai lầm to lớn nếu tin vào lời dẫn đó.

Thứ nhất, nhân vật trung tâm của Phía sau nghi can X không phải là chàng điều tra viên Kusanagi như cái dẫn chuyện đã chỉ ra như thế. Người mà độc giả sẽ được đồng hành trong suốt quá trình khám phá vụ án giết người kì lạ này lại chính là hung thủ. Thú vị là ở chỗ, tất cả chúng ta đều biết danh tính của anh ta, biết luôn cả mục đích và phương thức mà anh ta thực hiện tội ác.

Tiểu thuyết trinh thám bắt đầu từ cái chết của một tên chồng tệ bạc mang tên Togashi Shinji. Hắn ta bị giết bởi bàn tay người vợ đã li dị là Hanaoka Yasuko khi đang cố tấn công tinh thần chị này vì muốn tư lợi chút đỉnh về tiền bạc. Trong cái chết của hắn còn có sự góp mặt của Misato, con riêng của Yasuko với người chồng trước đó nữa. Và giữa lúc hoảng loạn vì một cái xác chết ngất giữa nhà, người hàng xóm của Yasuko, một giáo viên cấp III, thiên tài toán học Ishigami Tetsuya với biệt danh Daruma* Ishigami, đã xuất hiện. Lạnh lùng và có phần bình thản. Đó là thái độ của Ishigami trước tình huống hiển hiện trước mắt. Không một ai biết được rằng chính trong lúc đó, bộ não tài ba kia đang vận hành hết công suất để lên một kế hoạch hoàn hảo nhằm giúp cho mẹ con nhà Hanaoka thoát khỏi tội danh giết người. Lí do để Ishigami sẵn sàng nhúng tay vào tội ác, đơn giản bởi vì anh yêu người đàn bà mang tên Yasuko…
Hai ngày sau đó, cảnh sát phát hiện ra xác một người đàn ông được xác định danh tính là Togashi Shinji bên bờ đê Edogawa. Công cuộc truy tìm thủ phạm ngay lập tức khoanh vùng Hanaoka Yasuko là đối tượng tình nghi số một. Tuy nhiên, chứng cớ ngoại phạm của Yasuko lại là thứ tồn tại mà khó lòng nào kiểm chứng được…

Cũng chính từ đây, cái bẫy thứ hai mà người dẫn chuyện đã tính “lừa phỉnh” bạn được hé lộ. Bài toán mà nhà văn Higashino Keigo bày ra trước mắt độc giả hoàn toàn không đơn giản như cái ý chẳng qua cũng chỉ như được đề cập tới phía bên trên kia. Câu chuyện Phía sau nghi can X giống như một quả bom có đến hai ngòi nổ kích hoạt vậy. Nhìn bề ngoài, vụ án giết người này tưởng chừng như thật giản đơn. Tuy nhiên, chính cái lúc độc giả thốt lên hai chữ mang hàm ý coi nhẹ thử thách trinh thám kia thì cũng là lúc họ lạc vào mê cung của kế hoạch đánh lạc hướng hoàn hảo mà Daruma Ishigami đã bày ra, không chỉ với riêng những điều tra viên trong câu chuyện. Hãy tin tôi đi, kết thúc của câu chuyện phá án này là một cú sốc không thể ngờ.

Nếu xét về phương diện nghệ thuật, mọi tình tiết, mọi hình ảnh trong tác phẩm đã được nhà văn Higashino sắp xếp miêu tả một cách đầy tính toán, nó hoàn hảo như một bộ phim được đề cử giải Oscar về dựng phim vậy. Tuy nhiên, giá trị của tác phẩm này hơn hết thảy vẫn là ở câu chuyện bên trong nó. Vượt lên trên nội dung trinh thám, Phía sau nghi can X là câu chuyện về những con người, những mảnh đời. Thành công của tác phẩm này chính là việc tạo ra những mâu thuẫn cho người đọc mà tất cả đều xoay quanh một hình tượng Daruma Ishigami.

Khi những trang cuối cuốn tiểu thuyết gập lại, cảm xúc của độc giả trở nên rối bời. Ta kinh sợ một bộ não ưu việt đã bày ra một kế hoạch tội ác không hiểu là quá tuyệt vời hay là quá tàn nhẫn? Hay ta thương cảm cho cái kẻ cô đơn mà cả đam mê toán học lẫn tình yêu đều không thể nào đạt tới? Giá trị của tình yêu khiến con người ta sẵn sàng hi sinh tất cả? Hay là vì tình yêu bất cứ tội ác nào cũng có thể gây ra?...

Tôi không thể trả lời cho bạn được điều gì trong cả trường câu hỏi đối lập phía bên trên kia. Những giải đáp đó chỉ có thể là chính bạn tự tìm ra trong hành trình khám phá bí ẩn Phía sau nghi can X – tác phẩm đã vinh danh Higashino Keigo với Giải thưởng văn học Naoki danh giá lần thứ 134.


© Nguyệt Phong Anh
14/2/2010
Daruma là tên một loại búp bê của Nhật. Búp bê này chỉ có đầu, không có chân và tay. Đầu Daruma thông thường được sơn màu đỏ, khuôn mặt có vẽ nhiều râu bằng sơn màu đen. Chỉ duy nhất hai mắt là màu trắng. Khi ước một điều gì đó, người ta vừa ước vừa dùng sơn đen sơn một bên mắt (thường là mắt phải), khi điều ước trở thành hiện thực thì sẽ sơn nốt mắt còn lại.

my new firefox

Thứ Sáu, 19 tháng 2, 2010

Mấy hôm về quê rồi mới biết là đại gia cáo lửa đã ra chính thức phiên bản 3.6 với một tính năng mới là Personas mà cái lúc bạn phát hiện ra nó thì số lượng personas trên trang riêng của nó đã lên tới trang thứ xấp xỉ 1500 @_@

Personas thực ra cũng chẳng phải là một tính năng gì đặc biệt. Tuy nhiên, với một cái đứa lúc nào cũng thích trang trí com-chan của mình bằng những wallpaper ấn tượng hay là thay style cho cái windows thì rõ ràng nó không thể nào ngừng choáng váng cho được với lượng personas khổng lồ đã có sẵn. Chưa kể đến độ năng động của personas hơn hẳn so với FF Themes trước kia, nguyên bộ sậu gần 1500 trang kể trên cũng đủ để cho nó vục mặt muốn chết với những hình ảnh đẹp khủng hoảng của em nó. Đánh giá chung của việc chạy qua xem khoảng trăm trang thì là mặt bằng chung của Personas đẹp hơn nhiều so với FF themes. Đó là lẽ đương nhiên bởi hệ thống skin của personas đơn giản hơn hẳn khi nó chỉ đơn thuần là sử dụng ảnh, thay thêm màu nền và màu chữ cho các phần của browser dựa trên theme mặc định của FF. Rõ ràng personas đã tạo một cơ hội cực lớn cho các designer thi thố tài năng. Cơ mà mèo trong thời điểm hiện tại đang ngủ đông + tài năng chẳng có đến đâu + desk thì chỉ là cho mình xài nên không nhất thiết phải ngồi mày mò sáng tạo ra personas riêng. Dùng cái có sẵn cho nó đẹp.

Cái em cáo nhỏ xíu mầu cam nâu ở góc dưới bên trái của FF kia chính là một add-on hỗ trợ cho Personas để mình có thể thay đổi tức thời (random hoặc những cái mình favorite) một khi mình đăng ký 1 free acc trên trang của Personas. Bạn là bạn fav cả đống luôn rồi í. Nhưng thường thì lại chỉ thích dùng 1 em cố định mà thôi.

Và đó, sau khi lượn hết tầm độ trăm pages, xem bằng hết 30 pages với tab riêng là firefox, cuối cùng đã chọn em cáo lửa màu xanh biển như ảnh kia chứ không phải bướm hay aurora hay Linkin Park gì hết (mê em cáo cũng chả kém gì mấy cái tên vừa đề cập ra kia). Tối khối công để phối màu em nó với cái Add-ons FoxTab mới toe vừa cài. Em này tạo hiệu ứng giả lập 3D cho các tab của firefox, nhìn cũng thú vị lắm mặc dù vẫn còn chưa mượt trong những chuyển động animated của nó. FoxTab dùng song song được với hệ thống tab thông thường (cơ mà bạn ứ có xài tab thường, bạn xài tab kit cho firefox :P)

Vẫn quyết định đổi style sang màu bạc dầu rằng màu xanh quy chuẩn có vẻ hợp rơ với sắc trong FF mới hơn. Winamp vẫn thích để màu đen. Dạo này bị thích bạc một cách thái quá theo tất cả các nghĩa của nó TT_TT: màu bạc, kim loại bạc, "bạc" bẽo... blah blah blah.



Trong cái screen của FF mới bên trên kia còn có 1 add-on mới cài trong khoảng thời gian gần đây, so với cái bài recommend một số add-ons hữu dụng mà bạn post trên blogspot. Cũng rất dễ nhìn thấy khi mà em nó có 2 chữ ff to lù lù màu cam chói lóa, ở trên thanh navigation bar. Em đó là facebook filter, có nghĩa vụ remove tất tần tật những tin trên bảng tin kiểu trích ra từ các apps games, hay thông báo ai kết bạn với ai, ai trở thành thành viên của nhóm nào, trở thành hâm một của trang facebook nào... blah blah blah. Còn lại đúng những dòng tin có giá trị đến từ những thay đổi stt, new notes hay những thứ đại loại thế. Tất nhiên, facebook filter có thể tùy chỉnh những lựa chọn đó.
Phiên bản trước của facebook filter sẽ chỉ có tác dụng đối với việc truy cập trang chủ của facebook sau khi đã đăng nhập, còn hoàn toàn không có tác dụng khi các bộ lọc của facebook làm việc. Tuy nhiên, phiên bản mới nhất của facebook filter lại nhạy cảm quá mức nên remove bằng hết các tin từ apps game, dầu mục đích của mình khi xài bộ lọc của facebook chính là để lấy riêng ra những tin trên tường liên quan đến game đó (như việc xài nó để có được 1 list dài claim các quà tặng cho Restaurant City mỗi ngày chẳng hạn). Thành thử mới phải để ra 1 cái icon cho facebook filter trên navigation bar để khi muốn xài bộ lọc của facebook thì turn off em nó đi (thành màu ghi) rồi khi cần thì khởi động lại. (không cần restart firefox để áp dụng em nó nên thực cũng không khó khăn nhiều).



Cái mặt cười màu đỏ cũng ở navigation bar không phải là smiley gì đó đâu nha. Em nó là Rikaichan, một add-on hỗ trợ cho việc tra từ tiếng Nhật (dạo này bạn ít xài cái này vì lười lần mò trong cái đống blog ngày nào cũng có của anh Inoue Joe).



Cái em nhìn như quạt 2 lớp, có con số 28 bên cạnh nằm ở dưới status bar kia là Brief, add-on hỗ trợ cho việc theo dõi feeds thôi. Thường thì bạn không hay đặt feeds ở những trang news mà chỉ hay đặt feeds ở những super site về các thể loại download kiểu như j-drama đang chiếu, update hàng tuần, j-music download theo single/album - update... bất thình lình, blog của anh Joe, HSJ's tvshows, scans tạp chí zai đẹp blah blah blah.
Chỉ khi nào down xong, bạn mới chịu mark as read cái thông báo của Brief kia. Thế nên, mới có cái con số feeds khổng lồ đến cỡ đó do cả tuần trời bạn không xài em com-chan ;___;


Những add-ons khác của firefox, bạn nào thích xài thì ngó qua cái link tớ để ở trên kia nhé.

Thời tiết thật là ảm đạm...

Thời tiết thật là ảm đạm.

Ngày đầu tiên xuống đến Hà Nội, trời rét căm căm. Đấy là lần đầu tiên trong chuỗi những ngày mùa đông kỳ lạ của năm nay nó phải thốt lên rằng "Lạnh thật!". Dấu hiệu đau đớn nhất của việc nhiệt độ xuống thấp hơn dự kiến là việc tay nó bắt đầu nứt và rát không sao kiềm chế được. May mắn thay, dự báo thời thiết của ngày hôm nay cũng tiên đoán rằng đợt lạnh Tết nhất sắp kết thúc. Có lẽ là thật bởi nó không thấy tay nó giá buốt như mọi khi mà không cách nào làm cho nó ấm lại được dù là găng tay hay trà sữa nóng. Ngày hôm nay có khá hơn. Chẳng phải là ấm nhưng cũng là không thấy cần phải suýt xoa vì nó.

Một mình trong căn phòng rộng bị bỏ trống cả tuần trời trong cái tiết ẩm thấp của Hà Nội khiến mũi nó cảm thấy ngứa ngáy. Không biết vì lý do gì suốt từ chiều hôm qua đến giờ nó luôn thấy phảng phất một mùi gỗ ẩm, có lẽ quện thêm với mùi ương ương của một thứ gì đó quá đát (mà nó không thể tìm ra xuất phát từ đâu và là cái gì). Đó là cái mùi không lẫn đi đâu được với cái vẫn còn đọng lại trong trí não nó về một miền quê cách Hà Nội chừng 40km về hướng tây, cách đây nhiều năm trời, ở ngay hướng đầu con ngõ dẫn vào nhà bà nội là một nhà chuyên làm gỗ xẻ, ngâm thân cây gỗ to hơn cột nhà cả mấy tháng ròng, cất cái mùi nhừa nhựa khó ưa mỗi lần đi lướt ngang qua...

Dẫu biết trước vắng bóng người là một cơ hội tuyệt vời cho những chú chuột mũm mĩp to ngang bắp chân người bình thường tung hoành khắp chốn, nó vẫn không thể ngờ sức công phá của cái loài gặm nhấm chết tiệt kia lại khủng khiếp đến thế. Đêm đầu tiên gặp lại com-chan, chẳng có cách nào đi ngủ sớm được, nhưng cũng chẳng có mạng để mà lượn lờ facebook, hay tán phét với mấy gã Areners, hay lượn lờ Zingplay với mấy người bạn ngoại quốc. Tất cả cũng là nhờ "duyên" chú chuột béo ngậy nào đó đã gặm nát dây mạng và mọi nỗ lực quan hệ của nó thì cũng chỉ huy động được nhân lực phải ngày hôm sau mới qua xử lý cho. Thế nên mới có chuyện là giờ ngồi gõ chay mấy dòng tản mạn này như một cách... tự lên đồng cảm xúc. Vẫn còn kinh sợ bọn chuột ôn vì thành tích gặm nát một mảng nho nhỏ của cánh cửa gỗ xếp mà lúc rời đi nó đã cố ý đóng lại, còn hở một khoảng nho nhỏ do một số các loại dây chằng qua, nhưng là xíu xìu với cái thân hình bồ tượng của mấy con chuột kếch xù nhà này. Thế mà chúng vẫn hiên ngang vượt qua cái thử thách chẳng có quếch gì là chông gai đó. Đã biết trước bẫy chuột không đủ sức kềm kẹp mấy con thùng phi này, mà không biết nên kiếm xi măng ở đâu để trộn với cơm làm mồi nhử lũ giặc cỏ này đây?, đánh bả chắc chắn sẽ là một quyết định sai lầm bởi có khả năng sẽ hạ sát nhầm sinh linh nào đó vô tội khác (chẳng may là vậy). Con mèo của cô chủ đây đến là lười.

Lảm nhảm.

Nhật kí Tết thường niên

Chủ Nhật, 14 tháng 2, 2010

Tết nhất là thế đấy!

Ngày còn con nít mê Tết bao nhiêu vì những đồng lì xì của người lớn thì khi lớn dần lên niềm đam mê của tớ với nó lại đi ngược chiều bấy nhiêu.
Năm nào cũng vậy, quy trình của những ngày Tết trong đại gia đình nhà tớ lại lặp lại y chang năm ngoái. Chẳng có mấy cái gọi là vui vẻ, vì chắc chắn rằng sẽ có những điều tớ chẳng bao giờ mong đợi lại sẽ lại tiếp diễn…



29 Tết.

Như lệ thường, bữa cơm chiều 29 Tết là bữa tất niên bên nhà ngoại. Bố mẹ vẫn phải đi làm như nhà nước quy định công nhân viên chức chỉ được nghỉ từ 30 cho đến mùng 3 Tết mà thôi. Vậy là giờ trưa xin về sớm, cả nhà lại lên ông ngoại. Mẹ và các dì chuẩn bị thức ăn, trong khi ông, bố và các chú ngồi nói chuyện ngoài phòng khách. Bữa ăn chóng vánh độ tiếng đồng hồ rồi cả nhà lại về Lâm Thao, vì bố chẳng bao giờ thích lâu la ở nhà ông ngoại cả.



30 Tết.

Tết năm nay tớ phải dậy sớm hơn thường lệ. Và trong cái quan niệm phong kiến một cục là “người lớn thì luôn luôn đúng”, tớ dính ngay một quả mắng nhiếc của papa kêu là “sáng bảnh mắt ra rồi mà còn chưa thèm dậy” ;____;. Dạ vầng, cái gọi là “bảnh mắt” đó là 5h50’ sáng ạ TT_TT. Cơ mà vì đã quá quen với ách áp bức dưới đế chế “nhà” này, khôn hồn nhất là tớ cứ im lặng mà làm theo. Nhược bằng mở miệng gào lên chống đối, chắc chắn là sẽ còn phải dính chưởng nặng nề hơn.

Cơ mà được cái hay là đi sớm về sớm. Tất niên nhà bà nội năm nay kết thúc nhanh gọn và tớ đã về đến nhà mình ở Lâm Thao chỉ khoảng 4h chiều. Công việc dọn dẹp nhà cửa khi đó mới bắt đầu, như năm nào cũng vậy.

Tết năm nay ấm áp hơn hẳn mọi năm. Minh chứng điển hình nhất cho sự thật đó là chính bản thân tớ chỉ mặc bên trong có 1 em sơ mi cộc tay, khoác bên ngoài một chiếc áo khoác mỏng teng, quần đùi kiểu con trai ngắn đến đầu gối, đeo một quả tất giấy màu đen như mọi khi, đứng ngoài sân vừa đưa chổi vừa rên rỉ theo mấy bài hát đang play trên điện thoại (em corby chuối :P). Gió cứ thổi gọi là ác liệt, khiến tớ thỉnh thoảng lại phải nhảy sang một bên để tránh cái mớ bụi phả thẳng vào mình. Trời lạnh tăng cường. Bắt đầu có mưa phùn lất phất. Đúng là ông trời cũng muốn cho người được một cái Tết ra nghĩa chào xuân như truyền thống đây mà.

Và… dồi ôi, lại thế nữa rồi.
Mất điện (!!!)
Trong cái giờ mà nhà nhà chuẩn bị mâm cơm cúng tế và bữa ăn tối cuối cùng của một năm âm lịch. Vậy là tớ phải dọn dẹp lau nhà lau cửa lần mò trong bóng tối, hoặc may mắn là có ánh sáng lờ mờ của một cây nến leo lắt or một cái đèn tích điện yếu ớt. Trong trí nhớ của tớ thì cách đây chừng 1 hay 2 năm gì đó, tớ cũng phải trải qua cảm giác tương tự, phải đi ngủ từ đâu đó 8 hay 9h, tối thui, để đến đêm tỉnh dậy mới lại thấy chung quanh mình ngập ánh sáng. Hơ hơ.

Bố lại đi ăn uống ở đâu đó với mấy chú bạn chơi quen trong công ty, hình như là tiết canh “lợn dân tộc”!! Gọi “lợn dân tộc” là bởi vì, như papa lúc nào cũng tự hào về tài ẩm thực của mình, thì rằng những chú lợn có vẻ giống từ rừng, được đồng bào người dân tộc nuôi thả, tuy nhẹ cân nhưng cứ gọi là ngon đỉnh của đỉnh. Và lẽ dĩ nhiên, đây quả là một cơ hội tuyệt vời để cụ được phen say rượu tăng 2 (nên nhớ rằng bữa tất niên buổi trưa ở nhà bà nội, chắc chắn cụ đã uống một tràng rồi).

Thế nên mình mới gọi đó là “thường niên”.
Bởi vì papa mình khi ngà ngà hơi men là y như rằng lại có một trận khẩu chiến với mama mình mà chủ đề bao năm như một: Tết nhất bận rộn mà có người cứ mải bạn mải bè, để nhà cửa cho một mình mẹ dọn. Đi chơi, quên luôn cả giờ về thắp hương bữa chiều. Về đến nhà lại nói mẹ suốt ngày càu nhàu, rồi lại kêu toàn làm theo những tập quán vớ vẩn đâu đâu (mà là thứ nhà nào cũng làm mỗi dịp Tết nhất) mà thành tâm thì không có. Câu chuyện lại tiếp tục lôi thêm mình vào làm kẻ thế thân cho cơn thịnh nộ của mama khi trước kia là mình lười làm việc, còn bây giờ là mình đã biết điều chịu làm trước khi bị sai, nhưng do quá lâu không ở nhà nên cái gì mình cũng phải hỏi => lại bị mắng kiểu “là người hay là ma mà cái gì cũng không biết” ;___;. Còn thằng em mình, y như rằng trong những lúc như thế lại là nhân được papa cưng chiều hết mực và đôi khi là nguyên nhân cho cuộc chiến của ba mẹ thêm phần khủng khiếp hơn. Thì nó là con cưng của dòng họ nội của bà tớ mà!

Tết nhất nhà tớ vẫn chưa hết những câu chuyện đại loại như thế này đâu. Tớ đang chờ xem liệu năm nay những thứ “thường niên” khác sẽ diễn ra theo chiều hướng nào? Ít nhất thì cũng biết rằng sẽ lại có một ngày gần gần như ngày 29 Tết nữa, diễn ra vào ngày mùng 2 vì như mọi năm đó là lúc phải lên nhà ông ngoại. Và sẽ lại có thêm một câu chuyện của 2/3 ngày 30 nữa vào ngày mùng 5, vì đó là ngày về giỗ bên nội.

Haizz.
Thế cho nên Tết nhất đối với tớ luôn là một khổ nạn chả khác gì thử thách đối với thầy trò Đường Tăng sang Tây Trúc thỉnh kinh. Mà vấn đề là cảm xúc của mình đã bị chai sạn hết rồi, nên có thế nào đi chăng nữa thì mình cũng chẳng có cảm giác vui hay buồn hay gì gì đó cả. Điều duy nhất mà mình chỉ đang nỗ lực làm, ấy là, bằng cách nào đó để những câu chuyện trên trôi qua một cách nhẹ nhàng nhất.

Trong suốt nhiều năm qua, mình vẫn luôn ước rằng có một cái Tết nào đó mình được xách ba lô và đi đến một chân trời góc bể nào khác cái quê mình. Mà trừ khi mình lấy chồng ra, mình thề rằng nếu mình “dám” thử làm cái điều đó, cả nhà mình từ nội đến ngoại, dễ đào tung cả cái đất Việt Nam này lên để lôi mình về bằng được và rủa xả mình tơi bời không còn một mảnh giáp vì cái tội “mất gốc mất rễ”, không thiết gia đình blah blah blah…



Giao thừa…

Có một số thay đổi nho nhỏ từ chính bản thân và đến từ người khác nữa. Điều đó dám cho tớ những kì vọng về một năm 2010 không quá đến nỗi nào dù có thể 1 tháng rưỡi đầu tiên của năm, tính theo dương lịch, tớ vẫn vung vãi thời gian của mình một cách không cần thiết.

Nhớ rằng ở thời điểm này năm ngoái, con người tớ đắm chìm trong thế giới “ta là một, là riêng, là thứ nhất”. Mặc dù có lượn lờ ngoài đường với những đứa bạn thân, thực ra tâm trạng của tớ không được trải rộng như thế. Tớ thậm chí không gửi cho bất cứ ai một tin nhắn chúc mừng năm mới…

Cơ mà năm nay thì đã khác.
Lý thuyết từ câu chuyện “Tiếng vọng rừng xanh” mãi đến bây giờ tớ mới có thể áp dụng thật tự nhiên và nhiệt tình, là mong muốn thực sự của bản thân chứ không phải chỉ một phép thử cho “sự phản hồi”.
Nhưng mà…
Tớ là cái đứa ghét cay ghét đắng sự lặp lại và không thích mình bị lẫn vào cả tá đông người cá tính giống nhau như một. Thế cho nên…
Không phải tất cả mọi người trong danh bạ của tớ đều nhận được tin nhắn “chúc mừng năm mới”. Chỉ những con người thực sự đặc biệt đối với tớ, ở thời điểm hiện tại, mới nhận được từ số điện thoại đuôi 23 của tớ mà thôi. Và đương nhiên, không một ai giống ai cả. Bởi vì tớ đã dành cả một mớ thời gian để soạn và gửi riêng cho từng người những tin nhắn chỉ liên quan đến một mình họ.

Nếu nói rằng những tin nhắn gửi riêng cho riêng như thế mà không chờ đợi hồi âm thì quả là bốc phét. Tuy nhiên, tớ cũng chẳng kì vọng nhiều vào điều đó bởi tớ tự biết rằng bản thân mình không phải là người đặc biệt đến mức đó trong con mắt đối phương. Chưa kể đến những quy tắc bất di bất dịch về chuyện tắc nghẽn mạng điện thoại mỗi đêm giao thừa…
Thế mà…
Cái người mà tớ không hề tin mình sẽ nhận được hồi âm lại trả lời tớ chỉ sau đó 2 phút. Rõ ràng là một lời chúc bình thường gửi đến cho bất cứ một ai cũng được. Nhưng cái cách tớ được gọi là “cat” gây shock còn hơn cả điện giật. Chắc chắn là với người đó, và với tất cả mọi người, cái danh xưng “cat” không có gì đặc biệt ngoài việc ám chỉ đó là một con mèo (vâng, con mèo 3 chân). Cơ mà đối với cá nhân tớ mà nói, “cat” là cách dùng từ mạnh mẽ nhất để mang đến cho tớ một lời động viên. Trong một câu chuyện ngắn mà tớ từng viết cách đây tầm hơn 3 năm (2006) mang tên “Cheer Up Soon”, “cat” chính là cái tên trìu mến mà tớ gọi con người đã cứu tớ lên từ vũng bùn sâu của tuyệt vọng. Đã lâu lắm rồi tớ không còn được nghe cái cách gọi một con mèo là “cat” nữa… Mà con người đó còn là đầu tiên và duy nhất cho đến tận bây giờ từng biết đến câu chuyện “chú mèo ba chân”… Thế nên, tớ không thể nào ngăn nổi mình nở một nụ cười hạnh phúc bất tận dù rõ ràng rằng điều đó không đáng. Khổ thân chưa… Biết rõ là một con đường cụt không lối thoát mà vẫn cười tít mắt lao vào ;____;.

Những kế hoạch cho đêm giao thừa năm nay của tớ đã có chút thay đổi nho nhỏ. Thay vì bắt tay viết những dòng đầu tiên cho tự truyện “Niềm kiêu hãnh của mèo ba chân”, là thứ hay sao tớ đã hoàn thành trước cả thời gian dự kiến (hay do ở nhà chán quá chả có việc gì để làm?), tớ đã ngồi buôn điện thoại đâu đó 1h đồng hồ với một “chàng” ở tận bên Phần Lan. Tớ thật sự cảm kích vì mối quan tâm mà “chàng” dành cho tớ. Nhưng tiếc là dù có thế nào chăng nữa thì tớ cũng không có khả năng chia sẻ được vấn đề của mình với bất cứ một ai khác, thậm chí cả những người thấu hiểu cảm xúc của tớ như rinmia, chứ đừng nói là với cái giống lúc nào cũng kêu “con gái thật là phức tạp” :-<.

Cũng không thể nói rằng Tết năm nay của tớ là hoàn hảo. Bởi vì vẫn có người khiến tớ phải thất vọng. Dường như người đó đang quá tự tin vào địa vị của mình trong lòng tớ. Có một chút tiếc nuối vì đã có lúc tớ định chạy trốn hiện tại và chọn người đó là cái cầu phao cho mình nổi giữa dòng. Nhưng thời gian là thứ không bao giờ quay trở lại, khoảng cách giữa tớ và người đó càng lúc càng xa dần mà hình như người đó đang không hề hay biết. Cũng chẳng sao cả, vì tớ vốn đã xác định sẽ vứt bỏ tất cả rồi.

Đã có một người phản lại lời mình đã nói hồi đầu năm, và đã có một người không đạt được khát khao của mình đến từ cuối năm ngoái, tha thiết thực hiện trong năm nay. Có vẻ như 2010 sẽ là năm của những thứ được “nói ngược”. Tớ hi vọng sự thực sẽ phản bội lại niềm tin của tớ. *cho mình một chút lạc quan, dẫu rằng gần như là chắc chắn, thực tế sẽ phản bội lại khát khao chứ không phải niềm tin của tớ*